Mẹ Lâm Uyển nói đến chuyện này với một thái độ không mấy gay gắt, dù gìcũng là chuyện vui của con gái, không nhất thiết phải nghiêm trọng hóavấn đề làm gì.
Song lời vừa nói ra lại khiến cho Lâm Uyển khôngthể không buồn phiền.Nhân sinh là chuyện quan trọng, cả ba Tằng Tuấn lẫn mẹ cô đều cảm thấy không tốt.
Lâm Uyển vốn định nói lên ý kiến của mình, nhưng lúc này lại giống như bị hụt hơi, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Mẹ cô tỏ ra khá thoải mái, nói hết những lời cần nói rồi trở về phòng ngủ.
Lâm Uyển ngồi ở phòng khách một lúc, trong lòng cực kỳ khó chịu, hơn nữa từ sau khi mang thai, cảm xúc của cô trở nên không ổn định, có thể là dothay đổi tâm sinh lý, cho nên lúc nào cũng muốn khóc, tâm trạng rất dễxúc động…
Cô không dám khóc nữa, nếu còn khóc thì chắc mắt sẽ sưng lên mất, lúc đó sao cô dám ra ngoài gặp mọi người đây.
Cô cố gắng hít sâu vài hơi, đem tâm tình ổn định lại.Chờ về phòng ngủ, Lâm Uyển dường như muốn tiếp thêm dũng khí, liền chạy ra cửa sổ nhìn quangcảnh bên ngoài, lúc này tuyết đã ngừng rơi, nhưng trước cửa phòng cô vẫn còn in dấu những bước chân của anh.
Cô đứng trước cửa, ngây ngốc nhìn những dấu chân kia.Đây là của Tằng Tuấn lưu lại lúc sáng, cô không biết tại sao mình lại nhìn nó, nhưng trong lòng tuy khó chịu, nhìn vàonó lại cảm thấy đỡ buồn hơn rất nhiều…
Chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến lời anh nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-em/2363865/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.