Suy nghĩ một hồi, khi hoàn hồn Đinh Tiểu Mẫn đã thấy Vũ Thần bế Tiểu Nhu đi vào khách sạn bằng cửa kính thông ra biển.
Cô đứng dậy, vội chạy theo, nhưng cánh cửa đã bị đống sầm trước mặt cô, cô lấy tay đập vào cửa "Vũ Thần mở cửa, mở cửa đi"
Nhưng bên trong vẫn không một tiếng động, cửa kính này, từ trong nhìn ra sẽ thấy ở bên ngoài, để cho người thuê phòng dễ dàng ngắm cảnh biển, nhưng người ở ngoài nhìn vào lại không thấy gì.
Đinh Tiểu Mẫn liên tục đập vào cánh cửa "Em biết anh thấy, mở cửa ra đi"
Hắn định bỏ cô ở ngoài sao? Bên ngoài khi trời tối rất lạnh, cô còn bị ngâm nước lâu đến vậy, sẽ bị bệnh mất, sao hắn lại nhẫn tâm đến vậy?
Cô không thể quay về làng của Adun được, một là cô không còn sức để đi, hai là không muốn họ biết chuyện tình tay ba của cô, họ sẽ lo lắng mà làm lớn chuyện, dù sao cũng ở đất khách quê người, bớt một chuyện đỡ hơn thêm một chuyện.
Cô đập cửa một hồi thấm mệt, liền ngồi phịch xuống dựa vào cánh cửa để thở, nước mắt lại tuông rơi, do quay lưng về phía cánh cửa nên người ở trong sẽ không thấy, nên nước mắt cô càng rơi càng nhiều.
Vũ Thần đưa Tiểu Nhu vào, bế cô vào phòng tắm, rồi lấy một bồ độ của Đinh Tiểu Mẫn cho Tiểu Nhu để cô tắm, rồi đi ra ngoài.
Nhìn ra phía ngoài, thì thấy Đinh Tiểu Mẫn dựa lưng vào tường, bộ đầm trắng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quay-lai/2466893/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.