Vất vả chịu đựng đợi đến tan họp, nhìn thấy Tạ Ngôn và Du Duy Thu cùng nhau rời đi, Lôi Khiếu cố sức băng qua dòng người, chắn trước mặt cậu……
“Có việc gì sao?”
Nghe cậu hỏi nhàn nhạt như vậy, Lôi Khiếu không khỏi buồn khổ.
Gì mà có việc gì sao?
Họ cũng đã hơn bốn năm không gặp!
Thế mà cậu lại xem hắn như người xa lạ.
“Chúng ta ……… Đã lâu rồi không gặp, mấy năm nay, cậu khỏe chứ?” Lôi Khiếu cố nén lửa giận, nếu là trước kia, hắn khó mà chịu đựng được như vậy, giờ xem ra đã có tiến bộ.
“Khỏe lắm.” Du Duy Thu gật đầu, ngắn gọn đến cả một câu dư thừa vô nghĩa cũng không có.
“Trưa có rảnh không? Tôi muốn cùng cậu nói chuyện một lát.”
“Tôi vừa nhận chức, sợ là bận rộn nhiều việc, sau này hãy nói đi.” Du Duy Thu thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi đi trước.”
“Du Duy Thu……” Lôi Khiếu muốn đuổi theo, nhưng cả người cậu như phát ra hơi thở cự tuyệt, khiến hắn phải dừng lại.
“Đúng rồi, có vài điều tôi mốn làm rõ một chút.” Du Duy Thu dừng bước, xoay người lại.
“Chuyện gì?” Lôi Khiếu lộ vẻ mặt vui mừng.
“Mấy lời ba hoa khoác lác vừa rồi của cậu, tôi đều nghe được.”
Ánh mắt lạnh nhạt dừng trên mặt Lôi Khiếu, không hề có chút độấm.
“Đầu tiên, tôi thật cảm tạ cậu đã quan tâm đến nhóm người đặc biệt này, tiếp theo, tôi cũng hết sức bội phục sự kiên định của cậu, vẫn y như trước đây. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quay-dau/1920191/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.