“Làm sao vậy?” Lôi Khiếu nghi hoặc nhìn cậu.
“Cậu cho rằng. . . . . . Đây là loại bệnh?” Du Duy Thu khó tin nhìn hắn.
“Tôi biết, tính hướng là bẩm sinh hình thành, nhưng mà. . . . . .” Lôi Khiếu sờ sờ đầu, “Cũng có không ít là do thời kỳ lớn lên ảnh hưởng, nên tôi nghĩ, chắc có thể thay đổi. . . . . .”
“Lôi Khiếu, cậu vì tôi mà suy nghĩ, thật sự rất quý, tôi vô cùng cảm kích, nhưng không cần nữa, tạm biệt!”
Du Duy Thu thu lại vẻ tươi cười, cố sức mở cửa xe, ngồi xuống, nói với người lái taxi: “Xin lỗi, bác tài, để chú đợi lâu, lái xe đi.”
Tài xế chờ sắp không kiên nhẫn nữa, vừa nghe cậu nói vậy, lập tức nhấn ga, xe như tên rời cung, nổ máy vụt đi. . . . . .
“Du Duy Thu. . . . . .”
Lôi Khiếu biết hình như mình nói sai rồi, nhưng không rõ sai chỗ nào, hắn không chịu bỏ cuộc, hung hăng đuổi theo, vừa chạy vừa kêu to, “Du Duy Thu, cậu quay lại cho tôi . . . . . Tôi còn chưa nói xong. . . . . . Mẹ nó cậu đừng chạy. . . . . .”
“Bạn cậu còn đuổi phía sau.” Tài xế nhiều lần nhìn ra sau, nhịn không được nhắc nhở nói.
Chưa từng thấy thanh niên nào tinh lực dư thừa đến vậy, sắp theo qua cả trạm rồi, còn chưa chịu bỏ cuộc.
Du Duy Thu nhìn nhìn kính trái, phản chiếu bóng dáng hắn càng ngày càng nhỏ, tư thái liều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quay-dau/1920184/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.