“Bé tên là gì a?”
“Nhìn thật đáng yêu. . . . . . Nào. . . . . . Cho chú sờ một tí. . . . . .”
“Đừng sợ. . . . . . Cho chú hôn một cái thôi. . . . . .”
“Biến thái chết đi!”
Lôi Khiếu quát to một tiếng, thân thể như chống cự lăn qua, “Phịch” một tiếng, từ sopha rớt thật mạnh xuống mặt đất, hại hắn thiếu chút nữa mông nở hoa, ác mộng quấy rầy mình hơn nửa đêm không cánh mà bay.
“Đau đau đau. . . . . .”
Lôi Khiếu hít một hơi lạnh, phẫn nộ bò lên giường lại, vừa xoa mông, vừa thần tình hắc tuyến hồi tưởng cơn ác mộng ban nãy.
Đều tại Du Duy Thu, hại hắn lại nhớ tới nỗi đau thời thơấu vốn đã quên đi, nhưng vẫn còn để lại vết thương thật sâu trong tâm hồn trẻ thơ của hắn.
Lôi Khiếu ngày xưa, hoàn toàn không cao lớn uy mãnh như hiện tại, tràn đầy dương cương, mà là một cậu bé đáng yêu phấn điêu ngọc mài, cặp mắt trong veo như nước, làn da trắng hồng, phổng phao xinh xắn, mi thanh mục tú, so với con gái còn dễ thương hơn mấy phần.
Mẹ luôn hy vọng sinh con gái, sau khi sinh hạ Lôi Khiếu, nóng lòng muốn có con gái, thế nên, để thỏa mãn “dục vọng biến thái” của bà, thường xuyên cho Lôi Khiếu mặc thành bé gái trắng trẻo nõn nà, thắt nơ con bướm, mặc váy hoa, để giả gái, mang đi khoe ra xung quanh.
Loại “hành vi biến thái” cực đoan vô nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quay-dau/1920181/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.