Sau khi đưa Sa Bội Oanh về phòng ngủ, Du Duy Thu mới xoay người đi tìm Lôi Khiếu.
Hắn không có trong phòng.
Du Duy Thu nghĩ nghĩ, đi về phía sân vân động…..
Quả nhiên, trong sân bóng rổ, liếc mắt liền thấy một bóng người đang chạy băng băng, tiếng nện bóng vang lên, như muốn phát tiết cơn giận của mình.
Sắc trời đã tối hẳn, bên trong cũng không còn ai khác.
Du Duy Thu bước đến gần chỗ hắn, lẳng lặng quan sát.
‘Phanh’ một tiếng, Lôi Khiếu nện mạnh quả bóng xuống đất, xoay người đi về khu giải lao, cầm chai nước khoáng uống vài ngụm, dùng khăn lau mặt lau một đầu đầy mồ hôi của mình.
“Lôi Khiếu.”
Sân bóng lại trở về với sự yên tĩnh, tiếng Du Duy Thu vang lên.
“Cậu đến làm gì?” Lôi Khiếu lạnh lùng nói, cũng không thèm nhìn cậu.
“Tôi đến để giải thích.”
“Có gì cần phải giải thích?” Lôi Khiếu kích động, huơ tay, “Cậu thích cô ấy, cô ấy cũng thích cậu, hai người xem như là hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc, chúc mừng!”
“Cậu biết rõ không phải như vậy mà.” Du Duy Thu lẳng lặng nhìn hắn.
“Không phải vậy, thế là loại nào?” Lôi Khiếu trợn mắt nhìn, “Du Duy Thu, tôi thật không ngờ, tôi xem cậu như anh em, cậu lại lén đào góc tường nhà tôi?”
“Cậu phải tin tưởng tôi, tôi và Sa Bội Oanh thật sự không có gì. Sau khi biết chuyện giữa cậu và Úy Tư Tư, tâm trạng cô ấy rất kém, tôi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quay-dau/1920178/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.