Chuyện này còn rất xa chứ chưa chấm dứt.
Đại khái là lần đầu tiên làm khán giả rồi nghiện luôn, từ đó về sau mỗi khi Lôi Khiếu tập bóng, chỉ cần Sa Bội Oanh xuất hiện, Du Duy Thu cũng nhất định xuất hiện theo, càng quỷ dị chính là, cho dù Sa Bội Oanh không có thời gian xem hắn luyện, Du Duy Thu cũng sẽ thỉnh thoảng như du hồn xuất ra, thản nhiên như thường xem hắn tập trọn buổi.
Thằng này…
Nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của cậu, Lôi Khiếu liền giận cùng mình, không phải là cậu ta lặng lẽ đóng đinh vào hình nhân trong phòng ngủ mà rủa mình chết sớm đấy chứ?
Bị ánh mắt như vậy nhìn lom lom, ngay cả tập bóng cũng không có hứng thú, Lôi Khiếu nhịn không được vung tay lên, trái bóng rổ nện thật mạnh xuống sàn, mượn lực đàn hồi bay tới hướng ‘âm hồn’ nào đó…
Du Duy Thu ngồi vững vàng không lay động, không đợi bóng rổ đập vào ót, duỗi tay ra, vững vàng tiếp được, tay phải giữ lấy, làm cho trái bóng xoay tròn trên ngón trỏ của mình.
Xoa xoa cái trán liên tục đổ mồ hôi, Lôi Khiếu đi đến trước mặt cậu, nheo mắt, “Nhóc con cậu biết chơi bóng rổ?”
Thật bất ngờ, còn tưởng cậu ta là ‘gà con’ tay trói gà không chặt.
“Hồi trung học có tập qua”.
Du Duy Thu thản nhiên nói, một tay cầm trái bóng, đi đến chỗ một phần ba sân, nhắm ngay cái rổ nhẹ nhàng ném lên, trái bóng liền bay vô lưới.
“Thân thủ không tồi”.
Lôi Khiếu rửa mắt nhìn cậu, nhất thời cũng quên trách cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quay-dau/144946/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.