Cố Viễn tức giận hét to một tiếng rồi đứng dậy. Cậu kéo tôi lên, ôm chặt tôi vào lòng trừng mắt nhìn Trương Thải Vi.
“Ha ha ha ha cuối cùng cậu cũng không nhịn nổi nữa rồi! Tớ cười chết mất!”
“Nhìn hai người các cậu ngốc nghếch dây dưa nhiều năm như vậy, vẫn còn mải đoán người đoán ta, tớ phục sát đất luôn rồi đó!”
Trương Thải Vi ngồi xuống đất, không giận Cố Viễn mà lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô ấy có ý gì?
Tôi ngơ ngác nhìn Cố Viễn, lại nhìn qua Trương Thải Vi. Sau đó tôi thấy cô ấy cười đến chảy cả nước mắt.
“Hai người xứng đôi thật, nam ngơ nữ ngốc. Đúng là trời sinh một cặp, ha ha ha ha…”
Cố Viễn kéo tay tôi đi qua chỗ khác. Đến lúc tôi lấy lại tinh thần thì tôi sướng như điên.
Tôi vừa bất ngờ, vừa muốn khóc.
Có phải là Cố Viễn cũng thích tôi không?
Đến chỗ không người, Cố Viễn xoay người lại, ôm tôi thật chặt.
“Tống Phỉ, chúng ta đừng tiếp tục lãng phí thời gian được không?”
Cố Viễn ôm tôi rất chặt, sau đó lại đặt một nụ hôn ấm áp lên trán tôi.
Tôi ôm vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Cố Viễn, tựa đầu vào ngực cậu, yên lặng cảm nhận tình yêu của cậu dành cho mình. Tôi cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản là vậy.
Nhưng cái gì đẹp cũng rất ngắn ngủi.
Phải công nhận là Cố Viễn có một cái miệng vô cùng đáng sợ. Ngoài hôn môi thì cậu còn biết nói:
“Tống Phỉ, nói thật, tớ…”
“Tớ muốn kết hôn với cậu. Khi nào chúng ta mới kết hôn với nhau được?”
Đêm đầu thu yên tĩnh đến phát sợ, xung quanh chẳng có tiếng côn trùng kêu. Vì thế tiếng tim đập của tôi vang lên bình bịch một cách vô cùng rõ ràng. Tôi định nói gì đó nhưng mãi không mở miệng được.
Im lặng.
Trong đêm nay, im lặng là vàng.
16.
Tôi cùng Cố Viễn hốt hoảng rời khỏi rừng cây nhỏ, sau đó hai người ngồi ở hai phía khác nhau, phân chia ranh giới rõ ràng.
Trương Thải Vi nhìn qua Cố Viễn rồi lại nhìn qua tôi. Cô nàng mang tâm trạng hóng chuyện, vui vẻ đi qua chỗ Cố Viễn: “Không phải hai người phải anh anh em em tỏ tình nhau sao? Không khí này lạ thế? Cố Viễn, cậu nói gì đấy?”
“Tớ cầu hôn cậu ấy.”
Trương Thải Vi nghe xong thì cạn lời. Mấy giây sau, cô ấy ôm bụng cười lớn.
“Cái tiến độ này của cậu lạ thế? Không ngờ cậu lại gấp đến vậy luôn?”
Trương Thải Vi nói xong thì làm mặt quỷ với tôi.
Tại sao ngày trước tôi lại nghĩ rằng cô ấy là một nữ thần lạnh lùng nhỉ? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời mà.
***
Mấy năm nay, là tôi đã nghĩ nhầm rồi.
Tôi nằm giữa lều của mình lăn qua lăn lại. Cả đầu tôi đều chỉ nghĩ đến cảnh mai sau mình ngủ với Cố Viễn. Không biết vẻ mặt của cậu lúc ấy sẽ như nào nhỉ? Ngượng ngùng? Bất ngờ? Ngơ ngác?
Nhất định cậu sẽ không ngờ rằng một người có vẻ ngoài kiêu ngạo như tôi trong lòng lại có những suy nghĩ đen tối như vậy. Phải làm sao bây giờ??
Tôi che mặt, chui trong chăn, đấm bình bịch xuống đất.
“Đinh ~”
Tôi đỏ mặt bỏ chăn ra, cầm điện thoại lên. Vừa mở ra thì thấy Trương Thải Vi gửi tin nhắn cho mình.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh một đống người mẫu mặc áo ngủ gợi cảm. Tôi nhìn xong mà cảm thấy tức giận.
Mẹ kiếp, cô ấy đang làm gì thế?
Tại sao lại gửi mấy thứ không lành mạnh này cho người ta??
Tôi yên lặng thêm mấy cái áo đó vào trong giỏ hàng của mình…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]