Hành lý Tiêu Hạ An mang theo thật ra chẳng có bao nhiêu. Một ít quần áo cùng vật dụng cá nhân. Trong lúc sắp xếp lại, cậu bỗng nhận ra hoá ra bao nhiêu năm sống cứ vật vờ như vậy. Cậu thậm chí còn không có một sở thích thuộc về mình riêng biệt.
Tất cả những thứ này đều là cậu chủ cho phép mua.
Ngày cậu đi, Thẩm Sơ Phong không ra tiễn. Phải rồi, chỉ là một người hầu luân chuyển vị trí công tác thì cần gì chủ nhân phải lo lắng chứ. Nhưng Tiêu Hạ An vẫn mong ngóng nhìn vào gương chiếu hậu.
Chỉ tiếc là phía sau không có ai đứng tiễn cậu cả. Khô cằn như chính trái tim của cậu vậy.
Nhà họ Lục thế gia lâu đời, sống cách trung tâm thành phố khá xa. Tiêu Hạ An theo danh nghĩa là đi theo Lục An Bình làm vệ sĩ nhưng bên cạnh cậu ấy đã có quá nhiều vệ sĩ rồi nên Lục An Bình đã sắp xếp cho Tiêu Hạ An đến ngoại ô Lục gia phụ việc ở đây.
“Cậu chỉ cần ở đây một thời gian thôi. Chừng nào tên đó bình thường trở lại sẽ tìm tôi đòi lại cậu thôi.”
“Vâng thưa cậu Lục, tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Cậu Lục gì chứ. Cứ gọi tôi là An Bình được rồi. Thôi, tôi đi về thành phố đây. Tạm biệt.”
Tiêu Hạ An cũng không biết bao giờ bản thân có thể được đón về Thẩm gia. Có thể là nhanh chóng hoặc cũng có thể cậu phải sống nơi này vất vưởng cả đời mà không ai nhớ đến. Có lẽ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2725853/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.