Thẩm Sơ Phong bước rầm rầm lên cầu thang, bộ dáng như muốn giết người tới nơi. Hai mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng như thể muốn làm nó nổ tan tành ra thành trăm mảnh.
“Tiêu Hạ An, mở cửa.”
Đây là một câu ra lệnh rất quen thuộc trong tình huống sinh hoạt hằng ngày của hắn. Quả nhiên chưa tới năm phút, cánh cửa đã từ từ mở ra. Người phía trong phòng ăn mặc giản dị, đôi mắt mệt mỏi dấu sau mái tóc loà xoà.
“Vâng, cậu chủ có việc gì cần tôi làm không ạ ?”
Thẩm Sơ Phong nghiến răng ken két, đang định cho người trước mặt một bạt tai thì bỗng nhiên lửa giận trong người bị dập tắt đột ngột.
Không biết có phải hắn nhìn nhầm hay không mà người trước mặt dường như gầy gò hơn trước kia rất nhiều. Cơ bắp vẫn còn đó, chỉ là cân nặng như bị sụt giảm kha khá, hai má vẫn hóp lại, đôi mắt tối tăm không có chút sức sống.
Người này từ khi nào mà trở nên thảm hại như vậy. Thẩm Sơ Phong ghét điều đó. Chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao hắn ghét điều đó. Hắn ghét nhìn thấy cậu gầy gò ốm yếu, hắn ghét cách cậu nghe lời hắn một cách máy móc, hắn ghét cái nhìn không tiêu cự vô hồn của cậu cùng với cách cậu thở dài thườn thượt mỗi khi đi làm một chuyện vô lý nào đó mà hắn yêu cầu.
Hắn muốn cậu nghe lời, nhưng không phải dưới tình trạng như vậy.
Tiêu Hạ An vẫn một mực cúi đầu đợi lệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2725842/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.