Cốc… cốc…. Cốc… 
Qua hơn năm phút vẫn không có tiếng gõ cửa đáp lại. Thẩm Sơ Phong từ từ đẩy nhẹ cánh cửa ra. Không có vật nặng cản đường. 
Cho đến khi có ánh sáng từ hành lang chiếu vào căn phòng tối tăm, hắn mới nhìn rõ người ngồi đó. 
Tiêu Hạ An ngồi đối diện cánh cửa, hai tay ôm gối. Mặt tựa lên cánh tay, nghiêng đầu về phía bên trái. Cơ thể vẫn còn run run theo những tiếng khóc. 
Không hiểu sao, Thẩm Sơ Phong lại cảm thấy may mắn, cảm thấy hạnh phúc vỡ oà tan ra. 
Em ấy có thời gian để ngăn hắn nhưng cuối cùng Hạ An lại không làm vậy. Có lẽ, hắn cũng đã khiến người ta động tâm. Hoặc là Tiêu Hạ An vẫn mềm lòng như ngày xưa vậy. 
Trong không gian tối tăm, chỉ có tiếng nất nghẹn thỉnh thoảng vang lên của Tiêu Hạ An. Thẩm Sơ Phong lại gần, ngồi bệch xuống đất đối diện cậu. 
Đôi mắt hắn nhu tình không thể giấu, ánh mắt tràn đầy tình yêu như moi móc cả tim gan ra ngoài. Tiếng nấc càng lúc càng to hơn. Tiêu Hạ An không cần nhìn nhưng cũng biết người kia đang nhìn mình đắm đuối như thế nào. 
Cậu sợ bản thân chỉ cần nhìn vào đó một chốc thôi sẽ bị chết trong bể mật ngọt đó mất. 
“Em nhìn anh đi mà. Một chút thôi.” 
Thẩm Sơ Phong nhẹ giọng năn nỉ. Hắn đợi tầm một phút mà người kia hoàn toàn không có động tĩnh nào, chỉ thút thít khóc. Hắn nhích sát người lại gần, làm thành tư thế ôm trọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2724750/chuong-61.html