Nhâm Niệm đang nghe bác sĩ dặn dò, dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà vẫn cần phẫu thuật, thần kinh khẩn trương căng thẳng rốt cuộc cũng trầm tĩnh trở lại.
Trong lúc này, giám đốc Phương vẫn đi với cô, hơn nữa còn an ủi cô sẽ không có chuyện gì, bây giờ những người đánh lộn đánh lạo chỉ vì muốn phát tiết cơn giận dữ của mình, không ai lại ngốc đánh người ta chết để mình gặp nguy hiểm đâu. Nhâm Niệm nghe xong không chút để ý, cảm thấy mình làm lỡ thời gian của giám đốc Phương nên từ chối để giám đốc Phương mau chóng trở về nhà, còn cô sẽ ở lại đây
Giám đốc Phương vừa mới đi không bao lâu thì tất cả người của Chu gia đều có mặt, Nhâm Niệm bước lên phía trước, nói sơ tình huống hiện tại của Chu Gia Trạch cho bọn họ biết, họ mới thoáng an tâm. Cô vốn muốn nói cho họ biết làm sao cô gặp được Chu Gia Trạch và làm sao đưa anh đến bệnh viện, nhưng bây giờ mọi người chỉ lo lắng cho tình trạng vết thương của Chu Gia Trạch, hoàn toàn không nhớ nổi việc nhỏ nhặt ấy
Không ngờ sau khi bà nội Chu thở dài lại cầm lấy tay cô nói cảm ơn, may là nhờ có cô nếu không thì không biết tên tiểu tử này sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Nhâm Niệm chỉ cười khổ không trả lời
Nhâm Niệm thấy vẻ lo lắng và căng thẳng trên mặt mọi người đã giảm bớt, lúc này mới đi đến trước mặt Nghê Vân, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của bà. Nghê Vân hoài nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-yeu/42032/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.