Đêm đó khi trở lại thành phố A, Từ Kính Dư đưa Ứng Hoan về Từ gia ăn tối, cơm nước xong, anh rốt cuộc cũng nhìn đến gần trăm tin nhắn trong nhóm chat, trả lời bọn họ: "Hoạt động chúc mừng thì để sau hai ngày nữa, đêm nay không rảnh."
Thạch Lỗi lập tức trả lời: [Không rảnh? Không phải hai người đã trở lại sao? Đã đi ra ngoài chơi hai ngày, còn chưa đủ hả!]
Dương Cảnh Thành gửi một cái icon thở dài: [Mấy ngày nữa tôi phải đi Mỹ rồi]
Triệu Tĩnh Trung: [Tôi cũng phải đi.]
....
Từ Kính Dư cười một cái, gửi lại một hình meme rồi trực tiếp tắt di động.
Ứng Hoan bị Đỗ Nhã Hân kéo lên lầu, đã lên đó một giờ, không biết đang làm cái gì, anh nhìn thoáng qua, bắt đầu mất kiên nhẫn, trực tiếp đi lên lầu tìm người.
Anh đi theo tiếng nói của Đỗ Nhã Hân, hai người đang ở phòng thay đồ, cửa mở, Đỗ Nhã Hân cầm mấy bộ quần áo khoa tay múa chân ướm thử lên người Ứng Hoan, "Ai nha, cháu mặc màu này rất đẹp, cái màu này cũng đẹp, đeo thêm cái túi xách này. Da cháu trắng, mặc thế nào cũng đẹp hết, chỉ là có chút gầy, cháu xem, mặt cháu nhỏ hơn khi học đại học rồi, trở về nhớ ăn uống đầy đủ hơn..."
Ứng Hoan đỏ mặt, ngước mắt thấy Từ Kính Dư, vội vàng gửi tới ánh mắt xin giúp đỡ.
Từ Kính Dư nhướng mày, dựa vào khung cửa, lười biếng nói: "Mẹ, đến giờ phải đi rồi."
Đỗ Nhã Hân thấy anh, có chút mất hứng, "Con tới đây làm gì? Đi ra ngoài."
Từ Kính Dư: "..."
Anh dừng một chút, nhìn về phía Ứng Hoan: "Con muốn đưa cô ấy về, muộn rồi."
"Mới 9 giờ."
Đỗ Nhã Hân tràn đầy hứng thú, lại cầm cái túi xách nhét cho Ứng Hoan.
Từ Kính Dư nhàn nhạt nói: "Không còn sớm, trở về còn có việc cần làm."
Ứng Hoan: "..."
Mặt cô đỏ bừng, sao người này cái gì cũng dám nói?!
Đỗ Nhã Hân đã quen, dùng ánh mắt nhìn cầm thú liếc anh một cái, nhét cái túi trên tay cho Ứng Hoan: "Cái túi này rất hợp với cháu."
Ứng Hoan không muốn nhận: "Cháu..."
Đỗ Nhã Hân nhìn nhẫn trên tay cô, cười tủm tỉm: "Ai, cũng đã là con dâu tương lại, người một nhà không cần đẩy tới đẩy lui, cô thích dạo phố mua mấy thứ này, nhưng mua cũng không dùng, may mà có cháu."
Ứng Hoan giật giật khóe miệng, không tiếp tục từ chối, mềm giọng nói: "Cảm ơn cô."
Đỗ Nhã Hân rất vui, nhìn về phía Từ Kính Dư, hừ một tiếng: "Được rồi, hai đứa về đi." Bà nghĩ nghĩ, "Không đúng, hai đứa ở chỗ này một đêm cũng được mà."
Ứng Hoan: "...."
Mặt cô sắp bốc khói rồi.
Từ Kính Dư đi tới, kéo người đến bên cạnh, "Không được, bọn con đi đây."
Hai người đi ra cửa, Ứng Hoan xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao em cứ cảm thấy cô giống như có ý kiến với anh..."
Thời gian trước, Đỗ Nhã Hân đã nói với Từ Kính Dư, muốn cho anh thừa dịp lấy được chức vô địch thì giải nghệ, đàn ông nên thành lập gia thất trước ba mươi tuổi, đừng dựa vào nắm đấm mà kiếm cơm. Từ Kính Dư trực tiếp cự tuyệt, quả thật rất ghét bỏ, anh xoa xoa đầu cô: "Không có việc gì, lúc trước bà tưởng sinh được con gái, không nghĩ tới lại thành con trai, bà vẫn thích người giống ba, nên hy vọng anh cũng giống ba, làm thương nhân văn nhã."
Quyền thủ, nghe rất bạo lực.
Đỗ Nhã Hân nói như vậy.
Ứng Hoan nhấp môi: "Em thích anh như vậy."
Từ Kính Dư cười nhẹ ra tiếng, đẩy người đến cạnh cửa xe, rũ mắt nhìn cô: "Sao lại nói dễ nghe được như vậy? Hửm?"
Ứng Hoan sợ bị người thấy, đẩy đẩy anh: "Em vốn dĩ luôn nói như vậy."
Từ Kính Dư cười cười, mở cửa xe đẩy người vào.
Trở lại dưới lầu, chân Ứng Hoan đã bắt đầu mềm nhũn.
...... Đêm cuồng hoan, so với đêm phá giới, còn đáng sợ hơn đúng không?
Đi vào thang máy, khuôn mặt nhỏ của Ứng Hoan bắt đầu căng thẳng, Từ Kính Dư thì thả lỏng, còn nhai kẹo bạc hà trong miệng.
Ra khỏi thang máy, Ứng Hoan nhìn về phía cửa, phát hiện Từ Kính Dư đã đổi mật khẩu, Từ Kính Dư ghé vào tai cô nói mấy con số, "Mở cửa."
Ứng Hoan ấn mật khẩu, khi cánh cửa được mở ra, cô có chút khẩn trương.
Lúc còn lưu học ở Đức, cô chỉ trở về một lần, khi đó Từ Kính Dư ở Mỹ, cô cũng chỉ qua Mỹ một lần. Hồi ấy Từ Kính Dư mới chuyển chức nghiệp, huấn luyện tương đối khẩn trương, còn phải chuẩn bị cho các cuộc thi đấu lớn nhỏ, gặp được nhau thật không dễ dàng.
Nơi này, đã gần ba năm cô chưa đến.
Cửa vừa mở, Từ Kính Dư liền bật đèn lên.
Đồ đạc trong phòng cơ hồ không thay đổi, vẫn giống như khi cô rời đi.
Từ Kính Dư đặt hành lý xuống, chờ cô nhớ lại đủ rồi thì bế cô từ phía sau lên. Tim Ứng Hoan như muốn nhảy ra ngoài, cô ôm vai anh, hai chân trắng nõn mảnh khảnh thoát khỏi mặt đất, mặt cô đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Sau khi thi xong, Từ Kính Dư đã nghỉ ngơi thả lỏng ba ngày, hiện tại tinh lực dư thừa đến đáng sợ, anh ôm cô vào phòng tắm, kéo khăn tắm xuống đặt trên bồn rửa tay, lại ôm người đặt lên đó.
Thân thể Ứng Hoan khẽ run, cô dựa đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Từ Kính Dư, nhiều năm như vậy mà đam mê của anh vẫn không thay đổi chút nào..."
Từ Kính Dư thấp giọng: "Bởi vì anh có thể ở trên em cả đời."
Ứng Hoan: "..."
Nói chuyện càng ngày càng lưu manh.
Từ Kính Dư mở nước ở bồn tắm, quay lại hôn môi cô, cười càng lưu manh: "Bảo bối nhỏ, đêm cuồng hoan bắt đầu rồi."
Ứng Hoan thở nhẹ, không có tiền đồ mà ôm anh, nhỏ giọng xin tha: "Có thể từ từ được không... để dành đêm mai tiếp tục, đêm nay làm một nửa là tốt rồi..."
Từ Kính Dư lột sạch đồ trên người cô, không chút để ý hỏi: "Một nửa?"
"Chính là... em muốn đi ngủ sớm một chút..."
Từ Kính Dư không đáp, ôm cô bước vào bồn tắm.
Ứng Hoan phát hiện, phương thức đối đãi với cô của Từ Kính Dư không giống trước kia, anh đối với cô luôn rất có kiên nhẫn, các bước làm nóng luôn rất đầy đủ, hiện tại khi anh hôn cô lại có thêm ý vị triền miên. Nhưng Ứng Hoan cảm thấy phương thức này càng như muốn mạng cô, từng chút từng chút mê hoặc ý chí, Từ Kính Dư còn hiểu cách làm cô mê muội hơn trước kia,
Người đàn ông này, càng thành thục càng có mị lực.
Cô thì sao?
Cô nâng cánh tay ướt dầm dề vòng lấy Từ Kính Dư, ngẩng mặt mềm giọng nói: "Từ Kính Dư, em hiện tại tốt hay trước kia tốt?"
Người trong ngực mềm mại yêu kiều, kỳ thật bề ngoài của cô không thay đổi nhiều, 20 tuổi và 25 tuổi, có lẽ chỉ là gầy hơn một ít, khí chất bên ngoài không thay đổi bao nhiều, rốt cuộc cũng mới chỉ học xong nghiên cứu sinh.
Tay Từ Kính Dư xẹt qua thân dưới của cô, nghe cô thở dốc tinh tế, vùi đầu vào cổ cô, khàn khàn nói: "Đều giống nhau."
Hai người tắm rửa xong, Ứng Hoan đã không đứng được, Từ Kính Dư ôm người lên bồn rửa tay, ấn lên đầu gối cô, từng tấc từng tấc hôn xuống. Ứng Hoan ngẩng cao đầu, ngón tay xoa xoa lên hoa văn bên tai anh, khi thì co chặt ngón tay, nhỏ giọng xin tha.
Một đêm cuồng hoan kết thúc, Ứng Hoan đều đã khóc thút thít rồi.
Giữa trưa ngày hôm sau, Từ Kính Dư dựa vào khung cửa sổ, kéo rèm cửa để ánh nắng chiếu vào phòng. Thỉnh thoảng nhìn vào cô gái đang ngủ trên giường, chờ cô mở mắt thì thả rèm cửa xuống, chạm vào mặt cô: "Tỉnh?"
Ứng Hoan nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, quen thuộc như hai người đã ở bên nhau mấy đời.
Cô duỗi tay ôm cổ anh, Từ Kính Dư thuận thế cúi người, cô gái nhỏ cọ cọ mặt vào cổ anh.
Từ Kính Dư cười nhẹ, giây tiếp theo, trên vai liền nhói đau.
Ứng Hoan dùng răng nanh của mình cắn anh một cái, anh khẽ nhíu mày, không nhúc nhích.
Một lát sau, Ứng Hoan kéo chăn lên, đôi mắt ửng đỏ nhìn anh đầy oán trách.
Từ Kính Dư nhìn cô, khóe miệng gợi lên ý cười: "Bảo bối nhỏ, hoan nghênh trở về."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]