Chương trước
Chương sau
Editor: Rùa

......Cái gì, nói cô giết chết cá vàng của anh?

Ứng Hoan trợn mắt há mồm nhìn Từ Kính Dư, bị oan uổng mà không nói ra lời, cả niềm vui sướng khó có thể tin khi được Trần Sâm Nhiên xin lỗi cô cũng ném ra sau đầu.

Cho dù anh phát hiện cá bị đánh tráo cũng không thể đổ oan cho cô! Hơn nữa sao anh có thể khẳng định cá của mình đã chết chứ?

Tuy rằng, xác thật cá đã chết.

Vốn dĩ mọi người đang đặt sự chú ý lên "thằng nhóc chết tiệt Trần Sâm Nhiên thế mà lại xin lỗi bác sĩ nhỏ", còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì nghe thấy Từ Kính Dư hỏi Ứng Hoan, Thạch Lỗi vừa nghe lời này, cẳng chân bắt đầu run lên.

Dương Cảnh Thành ngơ ngác nhìn Thạch Lỗi, không dám tin tưởng mà nói: "Không phải chứ? Này cũng có thể nhìn ra?"

Mới qua một buổi tối mà!

Tối hôm qua Thạch Lỗi còn mơ thấy cá vàng biến thành yêu quái đuổi theo anh ta đòi mạng, tỉnh lại đến giờ vẫn còn sợ hãi, quả nhiên cá Kính Vương nuôi không giống cá người thường nuôi, trong mộng còn đòi mạng, về sau sợ rằng đến cá anh ta cũng không dám ăn.

Anh ta liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Ứng Hoan, há to miệng, dùng sức phất tay, y như tấu hài.

Ứng Trì đứng ở bên cạnh, nhìn anh ta như nhìn thiểu năng trí tuệ: "Anh Lỗi, anh làm gì đấy?"

Thạch Lỗi lập tức dừng động tác, giả bộ như không có việc gì mà nói: "A, không có gì, hoạt động gân cốt mà thôi."

Ứng Trì: "Anh làm động tác ghê tởm như vậy với chị tôi là muốn làm sao?"

Thạch Lỗi: "......"

Khó lòng giãi bày!

Ứng Trì nhìn xe rời đi rồi, nghĩ thầm Trần Sâm Nhiên lúc này là thật rời đi câu lạc bộ, đối thủ cạnh tranh lâu nay đã đi rồi, đột nhiên cậu có chút phiền muộn, nhíu nhíu mày, xoay người trở về chuẩn bị huấn luyện.

Ứng Hoan hướng bên kia nhìn thoáng qua, Thạch Lỗi dùng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn cô.

Đây là ý muốn cô đội nồi thay họ, đúng không?

Cô cắn môi suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, thật cẩn thận hỏi: "Anh đã nhìn ra?"

Từ Kính Dư cười lạnh: "Vô nghĩa, mỗi ngày đều nhìn xem cá có lớn thêm chút nào không, vuốt ve vài lần, giống như nuôi tiểu lão bà, anh có thể nhận không ra sao?"

Ứng Hoan: "......"

Cô đột nhiên mặt đỏ, cái gì kêu mỗi ngày xem có lớn hơn chút nào, vuốt ve vài lần?

Một đám người đứng tại chỗ, quang minh chính đại nghe góc tường, chỉ có Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành run sợ trong lòng, quả nhiên là nuôi tiểu lão bà!

Ứng Hoan lại hướng bên kia nhìn thoáng qua, Thạch Lỗi đã sợ đến đầu cũng muốn cắm xuống đất, cô cắn răng một cái, nói: "Em không giết chết lão... cá vàng, là nó đột nhiên chết nên em đã mua một con khác thả vào."

Từ Kính Dư híp mắt nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: "Ứng Tiểu Hoan, em xác định?"

Ứng Hoan: "...... Xác định."

Từ Kính Dư hướng Thạch Lỗi bên kia nhìn lướt qua, cho tay vào túi quần, khóe miệng khẽ nâng, nhàn nhạt nói: "Tự nhiên chết?"

Ứng Hoan gian nan gật đầu: "Vâng."

"Được." Từ Kính Dư chưa nói cái gì, vỗ vỗ gáy cô, "Trở về đi."

Anh nhìn về phía bọn Thạch Lỗi, lạnh lùng mà nói: "Nhìn cái gì? Còn không quay về huấn luyện?"

Thạch Lỗi như được đại xá, cười gượng một tiếng: "Lập tức đi, lập tức liền đi."

Ở đây có vài người chứng kiến chuyện hôm qua, một đám người chân như gắn máy, chạy thật nhanh vào câu lạc bộ.

Ứng Hoan đứng ở tại chỗ, có chút ngốc.

...... Không phải nói cô là đoàn sủng sao?

Có ai đối xử với đoàn sủng như vậy sao?

Ánh nắng sáng sớm ấm áp, chiếu trên người cô, cô trợn mắt nhìn bầu trời một cái rồi xoay người đi vào.

Từ Kính Dư đi ở giữa mọi người, anh mặc áo thun màu đỏ, cơ bắp căng chặt như ẩn như hiện, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ. Sau khi đi vào cửa anh liền đến quầy lễ tân, cô gái lễ tân sửng sốt một chút, hỏi: "Kính Vương, có việc sao?"

"Ừ, tôi muốn xem camera ngày hôm qua"

Mọi người: "......"

Ứng Hoan: "......"

Thạch Lỗi muốn quỳ xuống trước mặt Từ Kính Dư rồi, anh ta dùng vẻ mặt đưa đám nhìn Ứng Hoan, Ứng Hoan vẻ mặt "Tôi cũng không thể nào cứu được anh" nhìn lại, anh ta thấy mình có thể khóc luôn bây giờ.

Lại xem, Từ Kính Dư cúi người ở trước máy tính, tay ấn ở con chuột, thật sự xem băng ghi hình.

Đầu Ứng Hoan muốn to lên rồi, nếu không phải cá vàng đã chết, cô cũng không biết Từ Kính Dư nghiêm túc nuôi hai con cá vàng như vậy. Cô lại nghĩ tới lúc trước ở sân bay, Từ Kính Dư vẽ cá vàng lên cửa kính, nhớ tới ngữ khí sủng nịnh khi anh gọi cô "Tiểu Kim Ngư."....

Đại khái, thật sự coi mình đang nuôi tiểu lão bà.

Cô nhịn không được muốn cười.

Thạch Lỗi nhịn không được, chạy tới nhận tội đầu hàng, anh giơ hai tay: "Kính Vương, cậu đừng tra xét, là tôi, là tôi không cẩn thận dẫm chết tiểu lão bà của cậu, xin cậu thương xót, tha cho tôi một mạng được không?"

Từ Kính Dư híp mắt, bỏ chuột qua một bên, ngồi dậy xem bọn họ.

Dương Cảnh Thành nhận mệnh mà đi tới, cũng nhận tội: "Tôi...... Cũng có tội."

Từ Kính Dư dùng đầu lưỡi chống má, nhẹ nhàng gật đầu một cái, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhìn về phía Ứng Hoan, phát hiện cô gái nhỏ thế nhưng đang cười, anh hít một hơi thật sâu, "Ứng Tiểu Hoan, em lại đây."

Ứng Hoan thu liễm ý cười, chậm rì rì mà đi qua.

Từ Kính Dư dựa vào mặt đá cẩm thạch, không chút để ý mà nhìn cô: "Em theo bọn họ bày kế lừa anh?"

Ứng Hoan: "......"

Cô trầm mặc vài giây, biện giải cho chính mình: "Em là sợ anh thương tâm, nên......"

"Nói đi, cá vàng là ai chọn?"

Từ Kính Dư đánh gãy lời cô nói, thái độ này của anh, y như đang thẩm vấn phạm nhân.

Ứng Hoan nhấc tay: "Em chọn......"

Từ Kính Dư còn tính vừa lòng, anh ừ một tiếng, nhìn về phía Thạch Lỗi, nhàn nhạt mà nói: "Chờ lấy được vé vào thế vận hội sẽ tìm hai người tính sổ."

Thạch Lỗi mặt không biểu cảm nhưng nội tâm dày vò, đây là ý tứ chờ lấy được vé sẽ đánh anh ta một trận đi? Anh ta nhìn thoáng qua Ứng Hoan, gãi gãi đầu, không biết nên nói gì. Nửa ngày, Dương Cảnh Thành nhỏ giọng nói: "Mọi người là anh em đã lâu......"

Từ Kính Dư nhìn về phía anh ta: "À, còn cả anh nữa."

Dương Cảnh Thành: "......"

Vì cái gì anh ta lại lắm miệng chứ?

"Được rồi, đi huấn luyện đi."

Từ Kính Dư ra lệnh một tiếng, từ trong bàn tiếp tân vòng ra.

Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành lập tức chạy thoát, mấy người đứng xem bên cạnh cũng chạy vội, sợ tai ương rơi trúng đầu mình.

Lại chỉ còn mình Ứng Hoan đứng tại chỗ.

Từ Kính Dư đi đến trước mặt cô, dắt tay cô đưa cô đến phòng nghỉ gần nhất.

Ứng Hoan đi theo phía sau anh, nói: "Từ Kính Dư, em có thể giải thích!"

Từ Kính Dư không để ý đến cô, hiện tại anh có có chút tức giận, sáng sớm phát hiện cá vàng bị đánh tráo, rất có khả năng là đã chết. Trần Sâm Nhiên dù có giấu rất tốt thì tâm tư của cậu ta đối với Ứng Hoan anh vẫn có thể nhìn ra, Từ Kính Dư không nghĩ tới trước khi đi cậu ta lại làm ra hành động như vừa rồi, anh sợ Ứng Hoan nghĩ nhiều, anh hy vọng tốt nhất cô vĩnh viễn không cần biết.

Ứng Hoan ai cũng không thể thích, chỉ có thể thích anh.

Hai người đi vào phòng nghỉ, Từ Kính Dư trực tiếp khóa trái cửa.

Ứng Hoan trong lòng lộp bộp một chút, ngẩng đầu nhìn anh, Từ Kính Dư dựa lên tủ, cúi đầu liếc cô, nhàn nhạt mở miệng: "Bản lĩnh lớn đấy, cùng người khác cấu kết lừa gạt bạn trai mình, Ứng Tiểu Hoan, có phải em cảm thấy anh đặc biệt dễ nói chuyện?"

Ứng Hoan: "......"

Từ Kính Dư cười: "Còn giúp người đội nồi?"

Ứng Hoan: "......"

Từ Kính Dư gật gật đầu, giơ tay nắm cằm cô, lòng bàn tay có nhiều vết chai xoa nhẹ má cô, thong thả ung dung mà nói: "Em nói, nên phạt em thế nào đây?"

Ứng Hoan nhịn không được, nhìn anh: "Có nghiêm trọng như vậy không?"

"Rất nghiêm trọng."

Từ Kính Dư dùng ngón cái vuốt ve môi cô, nhẹ nhàng ma sát, "Em muốn dỗ anh thế nào? Hửm?"

"......"

Cô đã hiểu.

Nào có cái gì trừng phạt.

Anh chính là nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô mà thôi!

Ứng Hoan quay đầu nhìn về phía cửa, xác định cửa đã khóa trái, mặt cô có chút đỏ, lúc này tất cả mọi người đều ở huấn luyện, sẽ không có người tới phòng nghỉ.

Cô đặt tay lên vai anh, ôm lấy cổ anh, lúc đặt môi lên môi anh, cô có một suy nghĩ, có phải về sau mỗi ngày cô đều sa đọa hơn không? Lần nào dỗ Từ Kính Dư cũng phải dùng đến sắc, không phải sao?

Từ Kính Dư nhắm mắt, cười, "Cứ như vậy thôi?"

Ứng Hoan cũng nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: "Cá vàng chết, em cũng rất buồn."

Ý tứ là, cô cũng muốn được an ủi.

Cô cũng muốn anh hôn cô.

Từ Kính Dư rất thông minh, anh mở mắt ra, rũ mắt nhìn cô. Anh quay người, đem người áp đến tủ, Ứng Hoan ngẩng khuôn mặt nhỏ, có chút khẩn trương mà nhìn anh, nhón mũi chân, lại hôn anh một lần nữa.

Hai người hôn đến khó tách rời, Từ Kính Dư đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng ma sát da thịt non mịn.

Chờ lúc anh chui đầu vào hõm vai cô, Ứng Hoan nhắm mắt lại, giống như hạ quyết tâm, nghiêng mặt cọ vào mặt anh, nói nhỏ bên tai anh: "Không phải anh muốn chạm sao, cho anh chạm một chút đấy......"

Từ Kính Dư cả người cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, anh cười "Chạm vào chỗ nào?"

Biết rõ còn cố hỏi!

Ứng Hoan mặt đỏ tới cổ, cắn môi không nói lời nào.

Anh yên lặng không tiếng động thò tay vào trong áo cô, nơi mềm mại nhất bị anh nắm lấy, Ứng Hoan thở hổn hển một hơi, liền nghe thấy anh ghé vào bên tai thấp giọng hỏi: "Nơi này sao?"

Ứng Hoan không thể bình tĩnh nổi, anh không chỉ dừng lại ở sờ thôi......

Trái tim ở dưới lòng bàn tay anh đập rất nhanh, cô gắt gao nhắm hai mắt, cả người nhũn ra, sắp không thở nổi.

Cô nghe thấy hơi thở của anh trở nên trầm trọng, càng trầm trọng, trên tay càng dùng sức, dùng sức đến cô thấy đau.

Vài phút sau, Từ Kính Dư hôn lên cổ cô, giúp cô sửa sang lại quần áo. Anh cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, rất mê người. Anh hít một hơi thật sâu, xoa nhẹ má cô, nhắc nhở cô: "Ứng Tiểu Hoan, em có biết đàn ông chính là được một tấc lại muốn thêm một thước, lần này là ngực, lần sau......"

"Em biết."

"Em biết cái gì?"

Ứng Hoan nhìn anh: "Em biết đàn ông đều muốn lên giường với phụ nữ."

Cô biết Từ Kính Dư có dục vọng đối với cô, chỉ là anh luôn khắc chế.

Từ Kính Dư không nghĩ tới cô sẽ nói trực tiếp như vậy, nhịn không được cười.

Nửa ngày.

Từ Kính Dư nâng cằm cô lên, nhìn cô cười, "Nói sai rồi, anh chỉ muốn lên giường với em."

Ứng Hoan nuốt nuốt nước miếng, chân đều mềm nhũn rồi.

Từ Kính Dư dời mắt, xoay người đi mở cửa, bên ngoài không có ai, anh quay lại nhìn cô, hơi nhướng lông mày: "Anh đi huấn luyện, nếu chân em còn mềm thì ở lại nghỉ một lúc?"

Ứng Hoan vội đứng thẳng, tỏ vẻ chính mình không vô dụng như vậy.

Từ Kính Dư cười nhẹ, xoay người rời đi.

Một lát sau, anh luyện tập cùng Tào Uy, anh ta đánh một lúc thì không nhịn được nói: "Hôm nay cậu ra quyền rất mạnh, mạnh hơn trước nhiều, có phải dạo này gia tăng huấn luyện không?"

Từ Kính Dư: "Không có, hôm nay hỏa khí vượng mà thôi."

Ứng Hoan đang kiểm tra đầu gối cho một người, nghe anh nói vậy tay không nhịn được mà run nhẹ......

.......

Nghỉ hè tới rồi, Ứng Hoan tiếp tục làm thêm, một tuần về nhà hai ngày, thời gian khác đều ở câu lạc bộ.

Giải đấu APB và WSB đã kết thúc, tuyển thủ đã từng tham gia APB và WSB sẽ có cơ hội tham gia Olympic, đầu năm sau có giải đấu cá nhân, từ giải đấu này lại chọn thêm người thi đấu Olympic. Số người tham gia APB và WSB là 60 người, đã chọn ra 40 người, tuyển thủ Trung Quốc thi APB chỉ có ba người lấy được vé vào thi đấu.

Trước mắt, trừ những người tham gia hai giải đấu này thì chỉ còn dư lại 23 vé vào cửa.

Đội viên của Thiên Bác phải tranh đoạt 23 vé vào cửa còn lại.

Thật sự không được thì chỉ cơ hội cuối cùng ở giải đấu cá nhân.

Ứng Hoan rất tin tưởng Từ Kính Dư, lúc trước nếu anh tham gia APB thì nhất định có thể lấy được vé vào, chỉ là anh không đi, anh lựa chọn thi đấu với câu lạc bộ.

Bởi vì anh nói, thi đấu với câu lạc bộ so với thi đấu cá nhân càng có tính khiêu chiến.

Nói như thế nào nhỉ? Có chút tùy hứng, nhưng đây là Từ Kính Dư.

Năm nay thời gian Ứng Hoan làm thêm ở câu lạc bộ không dài, giữa tháng bảy câu lạc bộ phải đi huấn luyện.

Thân thể Ứng Hải Sinh không tốt, Ứng Trì cũng đã thích ứng sinh hoạt theo câu lạc bộ, hiện tại cậu đã có thể đi theo câu lạc bộ huấn luyện mà không cần Ứng Hoan bên cạnh. Cho nên, huấn luyện hơn một tháng, Ứng Hoan không tính toán đi theo.

Ngày đó bọn họ buổi sáng, Ứng Hoan đứng ở cửa câu lạc bộ đưa tiễn bọn họ.

Ứng Hoan cổ vũ từng người, huấn luyện lần này do quốc gia tổ chức, vận động viên quyền anh nào cũng có thể tham gia, cho nên Trần Sâm Nhiên cũng sẽ ở đó. Cô đặc biệt dặn dò Ứng Trì: "Nếu Trần Sâm Nhiên có nói gì cũng được cãi nhau với cậu ta, lại càng không được đánh nhau, biết không?"

Trần Sâm Nhiên đi Bắc Kinh hơn một tháng, nghe Hàn Thấm nói, Trần Sâm Nhiên ở bên đó trạng thái cũng không tốt hơn bao nhiêu, cân nặng miễn cưỡng tăng đến 70 kg, tính tình cũng không thay đổi nhiều, vẫn là không quá hòa hợp với tập thể.

Ứng Hoan lo lắng Ứng Trì qua bên kia lúc sau, cùng Trần Sâm Nhiên tái khởi xung đột.

Ứng Trì có chút cạn lời: "Chị, em không đánh nhau với cậu ta từ lâu rồi"

Ứng Hoan cười: "Dù sao em cũng phải nghe lời."

Ứng Trì nói thầm: "Được được được, em nghe lời, chị không cần nhọc lòng, cũng để ba mẹ yên tâm, nếu thân thể ba có gì không tốt thì phải gọi điện cho em."

"Ừ." Cô dừng một chút, nhỏ giọng nói, "À...... nếu em muốn được giúp đỡ thì cứ tìm Từ Kính Dư, chị sẽ nói anh ấy chăm sóc em."

Ứng Trì: "......"

Nửa ngày, cậu hừ một tiếng: "Ai muốn anh ta chăm sóc, em đã lớn rồi."

Từ Kính Dư đi đến phía sau cậu, hừ lạnh một tiếng: "Được, cậu tốt nhất đừng tìm tôi."

Ứng Hoan: "......"

Ứng Trì quay đầu liếc anh một cái, hừ một tiếng, bỏ đi chỗ khác.

"Chị, em đi rồi chị phải để ý nhà mình."

"Ừ."

Ứng Hoan nhịn không được cười.

Từ Kính Dư đứng ở trước mặt Ứng Hoan, trong miệng nhai kẹo bạc hà, má động vài cái, tiếng rốp rốp vang lên, anh cắn bạc hà thành hai nửa.

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt cong cong: "Anh giúp em để ý Ứng Trì một chút, đừng để nó gặp rắc rối."

Từ Kính Dư lười nhác hỏi: "Lấy thân phận gì?"

"Thân phận bạn trai em."

"Anh còn tưởng thân phận anh rể."

"......"

Ứng Hoan cúi đầu, hừ nhẹ: "Dù sao anh cũng phải để ý nó."

Từ Kính Dư lười biếng mà ra dấu ok, cúi đầu liếc cô, khóe miệng hơi cong: "Được thôi, vì mặt mũi của em, anh sẽ chiếu cố tiểu tổ tông."

Ngô Khởi thúc giục một tiếng: "Từ Kính Dư, lên xe."

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, có chút lưu luyến.

Từ Kính Dư quay đầu lại nhìn thoáng qua, mọi người đã lên xe cả, lưỡi anh khẽ chống má, quay đầu lại nắm cằm Ứng Hoan, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.

Ứng Hoan trừng lớn đôi mắt, "Anh......"

Nhiều người nhìn như vậy mà!

Cô hơi phồng má, một nửa viên kẹo bạc hà lạnh lẽo bị người dùng lưỡi mạnh mẽ đẩy vào.

Cô "a" một tiếng.

Đôi mắt trừng lớn lớn hơn nữa.

Từ Kính Dư ngồi dậy, cười đặc biệt thiếu đòn.

"Chờ anh trở lại."

Ứng Hoan ngậm nửa viên kẹo lạnh đến đắng ngắt kia, đôi mắt trừng lớn, nhìn bóng dáng tiêu sái của anh, khuôn mặt bị hun đỏ dưới ánh mặt trời.

A a a a a! Hỗn đản!

Một đám người trên xe: "......"

Thạch Lỗi: "Cầm thú."

Dương Cảnh Thành: "Đúng vậy, thật cầm thú, nhiều người nhìn mà cũng không biết khắc chế một chút, nhiều cẩu độc thân như thế, muốn mọi người xem hâm mộ ghen ghét sao?"

Lưu Sưởng: "Hâm mộ, ghen ghét, ngược cẩu."

Từ Kính Dư vừa lên xe liền nhận được một loạt ánh mắt khinh thường.

Ứng Trì nhịn rồi lại nhịn, sắc mặt đỏ lên, cố nhịn vài giây nhưng thật sự nhịn không được nữa, trực tiếp mắng: "Súc sinh! Nơi công cộng anh không thể chú ý một chút?"

Từ Kính Dư ngồi ở ghế trên, nhàn nhạt mà quét mắt liếc cậu một cái: "Gọi anh rể."

Ứng Trì: "......"

A a a a a! Vì cái gì chị mình lại thích cái tên súc sinh xấu xa không biết xấu hổ này!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.