Chương trước
Chương sau
Edit: Rùa

Hỗn đản!

Từ Kính Dư tên hỗn đản này!

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy thực tuyệt vọng, cho nên vừa rồi cô nỗ lực thuyết phục Ứng Trì giữ bí mật để làm gì? Chỉ mới không đến một giờ....

Cô đã bị chính bạn trai mình vả mặt.

Cô có phải nên khen Từ Kính Dư một câu dũng khí đáng khen hay không?

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ nghe Từ Kính Dư nói xong, sửng sốt vài giây, hai vợ chồng nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, sau đó lại quay đầu nhìn Từ Kính Dư, trong lòng đều có một suy nghĩ: Vừa rồi thằng nhóc này đã nói gì? Bạn trai của con gái tôi? Con gái tôi có bạn trai khi nào?

Ứng Hải Sinh nhìn Từ Kính Dư, có chút hoài nghi chính mình nghe lầm, không xác định hỏi: "Cậu vừa nói gì, cậu là bạn trai Tiểu Hoan?"

Từ Kính Dư mỉm cười: "Vâng, bọn cháu đã quen nhau hơn hai năm, đều rất hiểu đối phương, không phải nhất thời xúc động ở bên nhau, chú có thể yên tâm."

Khuôn mặt Ứng Trì nghệt ra, cậu nhìn Ứng Hoan vẫn còn đứng ở chỗ ngoặt không dám lại đây, càng tức giận!

Nói không cho ba mẹ biết cơ mà!

Ứng Hoan căng da đầu đi qua, bước chân có chút chột dạ.

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đại khái không nghĩ tới Từ Kính Dư sẽ thẳng thắn như vậy, hai người trên dưới đánh giá Từ kính Dư, ngoại hình lẫn diện mạo đều không có gì để chê, so với lần nhìn thấy trong video còn đẹp trai hơn.

Hai người không nghĩ tới, chỉ đến xem hai đứa con, còn có thể thuận đường nhìn bạn trai của khuê nữ.

Lục Mỹ đánh giá Từ Kính Dư, nhìn ánh mắt thành khẩn của anh, cười cười: "Không phải nói không cho Tiểu Hoan yêu đương, chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý..." Dư quang quét qua Ứng Hoan, vội chuyển thành oán trách trừng cô, "Nha đầu này còn không nói cho vợ chồng dì, làm hai người cứ nghĩ con bé giống Ứng Trì, đầu óc đều không thông suốt, còn đang học đại học nên không thúc giục bọn nó, làm sao nghĩ được con bé không buồn hé răng mà đã có bạn trai."

Nói thật, Lục Mỹ khá vừa lòng đối với Từ Kính Dư.

Nhưng mà, có đôi khi chỉ nên nói một nửa, không nên thể hiện tất cả.

Mặt Ứng Hoan đỏ lên, đi đến trước mặt bọn họ, nhỏ giọng nói: "Không phải không buồn hé răng, còn chưa kịp nói, ba mẹ không phải đã tới sao? Cũng chuẩn bị nói cho hai người..."

Nói cái rắm!

Không phải hỗn đản Từ Kính Dư này tự nói, cô còn muốn giấu thêm một thời gian.

Ứng Hải Sinh nhìn cô nó nửa ngày vẫn chưa nói xong, ông thở dài trong lòng, nhà mình nuối được một cây cải thìa, chăm sóc thế nào cũng thấy chưa đủ, thế mà đã bị người ta bắt đi?

Từ Kính Dư cúi đầu nhìn Ứng Hoan, cô gái nhỏ không chịu nhìn anh, anh không xác định, cô có phải không vui hay không.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Chung Vi Vi, Ứng Hoan vội ngẩng đầu nói sang chuyện khác: "Cái kia, mấy người Vi Vi đã tới, chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm thôi."

Thạch Lỗi cười hì hì: "Được đấy, hôm nay đủ náo nhiệt, chúng tôi đi tắm rửa thay quần áo, cả người đều mùi mồ hôi."

"Rất nhanh, mười phút."

Ứng Trì nhìn về phía Lục Mỹ, "Mẹ, con cũng đi."

Lục Mĩ xua xua tay: "Đi đi, đi đi."

Mọi người tản ra, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đi tới, Chung Vi Vi cười tủm tỉm kêu: "Chú, dì."

"Ai, Vi Vi, đã lâu không gặp cháu." Lục Mỹ nhìn mái tóc đã dài đến ngực của Chung Vi Vi, cười tủm tỉm mà nói, "Lần trước gặp tóc cháu vẫn còn ngắn, hiện tại tóc đã dài như vậy, tóc dài rất tốt, xinh đẹp."

Sau khi vào đại học, Chung Vi Vi rất ít đến nhà Ứng Hoan, mỗi lần gặp Ứng Hoan đều gặp ở bên ngoài, hơn nữa nghỉ đông và nghỉ hè Ứng Trì đều không có ở nhà,Ứng Hoan cũng không ở nhà nên cô cũng không có cơ hội đến chơi.

Chung Vi Vi cười: "Cảm ơn dì."

Ứng Hải Sinh đánh giá câu lạc bộ khắp nơi.

Ứng Hoan cười: "Ba mẹ, con dẫn ba mẹ đi xem một vòng."

"Ừ."

Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đã tới câu lạc bộ mấy lần, nhưng chưa tham quan hết, lúc này cũng cùng nhau đi theo, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ vốn đang muốn hỏi Ứng Hoan chuyện của cô và Từ Kính Dư, hiện tại thật không tiện mở miệng.

Mười lăm phút sau, mọi người đã thay xong quần áo.

Ứng Trì đi ở phía sau Từ Kính Dư, hừ lạnh với bóng lưng của anh: "Từ Kính Dư, vừa rồi anh cố ý phải không?"

Từ Kính Dư cho tay túi quần, quay đầu liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Lúc tôi không nói thì cậu bảo tôi không có ý tốt, hiện tại tôi thẳng thắn cậu lại cảm thấy không hài lòng. Tiểu tổ tông, cậu cũng thật mẹ nó khó hầu hạ."

Nói xong, xoay người bước đi.

Ứng Trì sửng sốt vài giây, phát điên mà mắng câu: "Đậu má!"

Ai mẹ nó muốn anh hầu hạ!

Khi mọi người tập hợp, Ứng Hoan quay đầu nhìn một vòng, không phát hiện Trần Sâm Nhiên. Nghĩ thầm cậu ta quả nhiên sẽ không đi, đang nghĩ sẽ tìm cậu ta sau thì thấy cậu ta đi ra từ chỗ ngoặt hành lang.

Thiếu niên mặt không biểu tình, lạnh lùng đi đến trước mặt mọi người.

Mọi người sửng sốt một chút, Thạch Lỗi phục hồi tinh thần, cười hì hì vỗ lên vai của cậu ta: "Tôi còn tưởng rằng cậu không tới."

Trần Sâm Nhiên mím môi, không phải cậu ta không muốn đi, chỉ là...... Theo bản năng, ánh mắt cậu ta quét tới Ứng Hoan, xem nhẹ Từ Kính Dư đang đứng bên cạnh cô.

Ứng Hoan đối diện ánh nhìn của cậu ta, không biết có phải ảo giác hay không, cô thấy ở đáy mắt cậu ta có một tia chờ đợi, thực mịt mờ, trong ánh mắt tối tăm của cậu ta mang theo tia chờ đợi được dấu kín.

Cô hơi hơi sửng sốt một chút, hơi há mồm, khả năng lâu rồi không nói chuyện với cậu ta, có chút mất tự nhiên: "Cái kia, cùng đi ăn cơm đi, Trần Sâm Nhiên."

Trần Sâm Nhiên khẽ động yết hầu, trầm mặc.

Loại không khí trầm mặc này thực quỷ dị, cả Thạch Lỗi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đang muốn hoà giải thì thấy cậu ta gật đầu.

Thạch Lỗi đập vào đầu cậu ta một cái: "Như thế này mới đúng chứ! Hoạt động tập thể dĩ nhiên phải cùng tham gia."

Trần Sâm Nhiên rũ mắt, yết hầu khô khốc đến nói không nên lời, còn có một cảm xúc phức tạp mang theo hưng phấn và kích động.

Ứng Hoan cười một chút, nhìn mọi người: "Chúng ta đi thôi."

Từ Kính Dư không có gì biểu tình mà nhìn thoáng qua Trần Sâm Nhiên, tay ôm lấy vai Ứng Hoan. Ứng Hoan kinh ngạc nhảy dựng, dịch lên phía trước một bước, dùng ngón trỏ gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, thanh âm đặc biệt nhỏ: "Ba mẹ em đang ở đây đấy."

Từ Kính Dư nhún vai, cười nhẹ: "Anh làm gì sao?"

Ứng Hoan cảm thấy thân mật ở trước mặt ba mẹ không tốt lắm, cũng rất ngượng ngùng, không phản ứng lại anh mà cất bước đi đến bên cạnh Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ.

Ngoài cửa có mấy cái xe, đều là  của câu lạc bộ do Từ Kính Dư sắp xếp để đưa bọn họ đi ăn.

Từ Kính Dư có xe, anh nhìn về phía Ứng Hải Sinh, "Chú, dì, hai người ngồi xe cháu đi."

Vì thế, một nhà bốn người ngồi trên xe Từ Kính Dư.

Ứng Hoan đặc biệt khẩn trương, cô đưa mắt ra hiệu Từ Kính Dư: Đừng nói chuyện lung tung nha!

Từ Kính Dư nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch.

Trên xe, Ứng Hải Sinh và Từ Kính Dư hàn huyên chuyện thi đấu, trước kia ông không chú ý thi đấu quyền anh, bởi vì có liên quan đến Ứng Trì nên bắt đầu chú ý, ông đương nhiên xem qua Từ Kính Dư thi đấu, ông thật tình khen vài câu: "Đánh đặc biệt tốt, trận đấu cùng Cuba thực xuất sắc, chú cảm thấy cháu cũng không kém hắn, phỏng chừng chính là trọng tài có vấn đề."

Từ Kính Dư khiêm tốn nói: "Không có, vẫn là có một ít chênh lệch."

Ứng Hải Sinh cười cười: "So với thằng nhóc Ứng Trì này thì cháu mạnh hơn nhiều."

Ứng Trì tối hôm qua mới bị đánh thật sự thảm, cậu hoàn toàn không muốn nói chuyện, quay đầu xem ngoài cửa sổ.

"Ai, Tiểu Trì, mặt con làm sao vậy?"

Lục Mỹ giống như lúc này mới phát hiện trên mặt con trai có thương tích, kéo người đến bên cạnh, "Mẹ xem một chút."

Từ Kính Dư: "......"

Ngượng ngùng, là anh đánh.

Ứng Trì trầm mặc vài giây, Ứng Hoan đặc biệt khẩn trương, cô thật sợ cậu nói là Từ Kính Dư đánh......

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Từ Kính Dư gõ gõ ngón tay lên vô lăng, có chút không chút để ý mà nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đầu lưỡi chống má, suy tư xem chút nữa tiểu tổ tông cáo trạng thì anh phải nói như thế nào?

Chậc, sớm biết vậy thì tối hôm qua đã để cho cậu đánh mấy cái.

Ứng Trì nhìn Ứng Hoan, cứng rắn nói: "Bị đánh trúng lúc huấn luyện."

Ứng Hoan và Từ Kính Dư cơ hồ là đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ không có hoài nghi, Lục Mỹ nhìn phía trước, ôn hòa nói: "Tiểu Dư, ba mẹ cháu làm gì?"

Từ Kính Dư trả lời, "Ba cháu là thương nhân, mẹ là nha sĩ, cũng là bác sĩ nha khoa của Ứng Hoan."

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ không nghĩ tới còn có tầng này quan hệ, Lục Mỹ cười cười: "Trách không được, hai đứa duyên phận còn không cạn."

"Đúng vậy."

Từ Kính Dư cười, liếc nhìn Ứng Hoan một cái.

Địa điểm ăn cơm là Từ Kính Dư chọn, hôm nay vừa vặn là ngày thi đại học kết thúc, vì thi đại học nên giao thông không thông thuận, nơi ăn cơm cũng chật kín chỗ.

Từ Kính Dư gửi thông tin bàn ăn vào nhóm chat để bọn Thạch Lỗi nếu đến thì trực tiếp đi vào.

Bàn ăn ở lầu ba, thang máy quá đông nên không đi được, mấy người kéo nhau đi thang bộ.

Từ Kính Dư đi phía sau, nắm tay Ứng Hoan kéo lại. Ứng Hoan đứng trên bậc thang, độ cao tương đương với anh, Từ Kính Dư nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai cô: "Tức giận?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.