Edit: Rùa
Ứng Hoan sửng sốt một chút, thật tự nhiên nói: "Chuyện này không giống nhau, Ứng Trì là em trai tôi."
Đáy lòng Từ Kính Dư cảm thấy rất bực bội về chuyện này, anh trực tiếp đứng lên, nháy mắt liền cao hơn cô một cái đầu. Hai người đều mặc đồ màu đỏ, cô mặc đồng phục của đội, anh mặc chiến bào, anh lãng tuấn tú, khí thế lăng nhân.
Anh dừng một chút, cúi đầu cười một tiếng: "Đúng là không giống, Ứng Trì là tiểu tổ tông của cô."
Ứng Hoan: "..."
Mấy người Thạch Lỗi cười lên tiếng, "Nào phải, hiện tại rất nhanh sẽ trở thành tiểu tổ tông của cả đội."
Từ Kính Dư cười nhạo, đang muốn tránh ra, liền nghe thấy Ứng Hoan nhỏ giọng: "Hơn nữa anh khẳng định sẽ thắng, anh là toàn bộ câu lạc bộ.. tỉnh cùng quốc gia đều sẽ kiêu ngạo!" Nói đến câu sau, thanh âm dần lớn, ngẩng đầu nhìn anh cong môi cười.
Từ Kính Dư yên lặng nhìn cô, dời ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt: "Khen cũng thật dễ nghe."
Ứng Hoan: "..."
Cô rõ ràng nói rất chân thành.
Ứng Trì nhảy xuống quyền đài, thiếu niên thần thái rạng ngời hướng cô chạy tới, vui vẻ kêu: "Chị!"
Ứng Hoan vội chuyển ánh mắt sang Ứng Trì, duỗi tay sờ đầu cậu, đôi mắt cong cong, nhếch môi cười đặc biệt vui vẻ: "Siêu lợi hại, chị không nghĩ em có thể thắng, trở về khoe với ba, miễn cho ba mắng em."
Ứng Trì gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không nhịn được đắc ý: "Chờ vào trận trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-yeu-em/3253780/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.