Edit: Rùa
Lần này Ngô Khởi là người phụ trách bọn họ, mấy huấn luyện viên thương lượng với nhau vài câu, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp, anh ta lạnh mặt mở cửa phòng: "Đều vào đây cho tôi, đứng ngoài đó cho mọi người chế diễu sao?"
Một đám người ùa vào phòng, mười mấy người đứng chen nhau trong phòng.
Huấn luyện viên Lưu nhìn bác sĩ Hàn: "Đã xác định là không thể đánh?"
Không đợi bác sĩ Hàn trả lời, Trần Sâm Nhiên đã vội kêu lên: "Tôi có thể đánh, chỉ là vết thương nhỏ, thật đấy." Cậu ta nhìn về phía Ngô Khởi, sắc mặt vội vàng, "Huấn luyện viên Ngô, tôi thật sự có thể thể đánh, kiểm tra sức khỏe cũng qua."
Mọi người nhìn cậu ta không nói gì, kiểm tra làm sao mà qua thì chỉ có cậu ta biết. Cũng mất công cậu ta nhịn như vậy, thật không biết nên khen hay trách cậu ta nữa.
Từ Kính Dư đứng trước mắt cậu ta, thần sắc nhàn nhạt nhìn cậu ta, chỉ chỉ bụng mình, mặt không biểu cảm nói: "Tới, dùng tay phải đánh một quyền vào đây, tôi xem tay cậu còn được bao nhiêu lực."
Mọi người nhất loạt nhìn về phía anh.
Ngô Khởi nhíu mày: "Từ Kính Dư, cậu làm gì?"
Từ Kính Dư cười cười: "Không phải cậu ta nói vẫn có thể đánh sao? Cho cậu ta đánh thử xem như thế nào, đừng đánh ra quyền mềm như bông, một chút sức cũng không có."
Trong lúc thi đấu Quyền Anh, nếu sức không đủ, cho dù đánh trúng điểm yếu của đối phương cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-yeu-em/3253778/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.