Edit: Rùa
Đêm nay thi đấu, Từ Kính Dư thua, thua không khó coi, vừa rồi thi đấu kết thúc, Ngô Khởi chạy lại vỗ vai anh để anh yên tâm, "Đánh không tồi, đêm nay chỉ để xem thử thành quả, không cần quá để ý kết quả."
Sao có thể không thèm để ý?
Anh không thèm để ý kết quả thi đấu như không có khả năng nhận thua, vĩnh viễn không có khả năng.
Từ Kính Dư trong đầu hồi tưởng lại quá trình thi đấu, hồi lâu không nghe thấy âm thanh của Ứng Hoan, miệng vết thương được cô chăm sóc rất tốt. Anh mở mắt ra, nhìn về phía cô gái nhỏ vẫn đang trầm mặc, khóe miệng khẽ nâng: "Như thế nào? Chỉ đùa một chút không được à?"
"Không được."
Ứng Hoan dán lên xương lông mày của anh một miếng băng dán cá nhân Vân Nam, ngón tay vuốt nhẹ lên trên.
Trung tâm võ đài đèn rất sáng, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, Từ Kính Dư thậm chí có thể thấy được lông tơ nhỏ trên mặt cô, làn da tinh tế căng mịn, một cái lỗ chân lông cũng không thấy, lông mi dài tạo thành bóng nhỏ dưới khóe mắt, ngoan ngoãn mềm mại.
Trừ bỏ niềng răng khiến miệng cô có chút kỳ quái, Ứng Hoan là một cô gái xinh đẹp, rất đẹp.
Từ Kính Dư nhắm mắt lại, dựa vào biên giác, duỗi đùi phải cho thoải mái, cười nhẹ một tiếng: "Đùa cô chơi, vết thương nhỏ này không tính là gì cả."
Ứng Hoan lấy ra một túi chườm đá ấn ở bên phải khóe miệng, "Tự mình ấn."
Anh giơ tay đè lại.
Ứng Hoan sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-yeu-em/116806/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.