Nếu như yêu mà không thể đến được với nhau, vậy thì đừng yêu thương bất kỳ ai. Nói như vậy thì dễ, nhưng để tránh thoát khỏi lưới tình, mấy ai làm được? Làm sao có thể nuốt xuống đau thương, để nhìn nam nhân mà mình yêu đến toàn tâm toàn ý cùng với nữ nhân khác ở chung một chỗ? Đau lòng! Hai hàng lệ cứ thế vô thức mà rơi xuống, trong tâm trí nàng không thể nào buông bỏ được một đoạn tình duyên vẫn còn đang dang dở.
Nếu như trước kia nàng không ngu ngốc mà đả thương hắn, hiện tại có thể sẽ chỉ là người dưng qua đường, gặp nhau, rồi lướt qua nhau. Như vậy sẽ không phải chịu đựng nỗi đau lòng. Một trăm năm tồn tại trên đời, tại sao cả quãng đời đều phải ôm lấy niềm đau thương? Vẫn biết nàng và hắn không thể đến bên nhau, nhưng con tim nàng vẫn cứ thế mà ngu ngốc trầm luân trong cuộc đời của hắn. Phải chăng, nàng thật sự đã quá sai lầm?
Lỗi lầm đáng hận nhất từ trước đến giờ của nàng chính là đã vô tình được gặp hắn. Yêu hắn, có lẽ là nợ nần mà nàng phải trả cho hắn. Nàng hối hận, hắn liệu có thấy hay không? Nàng và hắn, giá như có thể cùng nhau tương phùng! Như vậy thật sự là tốt biết bao nhiêu!