Phó Huy Nhân không dẫn cô tới nhà hàng bên dưới mà kéo cô tới một khu chợ ẩm thực gần đó. Mạc Uyển Đình nhìn khu chợ đôi mắt cô liền sáng lên. Hai bên dọc đường đầy quán ăn vỉ hè, đồ nướng, đồ cay nóng, và đương nhiên là anh không cho cô ăn mấy thứ đó. Anh chỉ muốn dẫn cô tới ăn cháo một quán lâu đời trong chợ. Mạc Uyển Đình sau khi năn nỉ một hồi anh mới cho cô ăn vài xiêng thịt nướng. Mạc Uyển Đình tay cằm thịt nướng chạy ra bãi biển gần đó đám trẻ đang chơi pháo sáng bắn lên trời đôi mắt cô liền long lanh nhìn theo. Không biết bao lâu rồi cô mới nhìn thấy cảnh tượng này. Anh kéo cô lại hôn lên môi cô vẫn còn hương vị thịt nướng trong khoan miệng. Nụ hôn bất ngờ xuýt chút nữa cô làm rời mấy xiêng thịt trong tay mình.
Ngày hôm sau, hai người dùng bữa sáng tại khách sạn. Do bản thân cô vẫn phải tránh nước và gió lên Mạc Uyển Đình không thể tắm biển, hai người cùng nhau đi dạo phố mua đồ ở khu thương mại. Trên đường đi hai người nghe tiếng hét của một cô gái trên đường.
"Có ai không làm ơn làm ơn cứu chồng của tôi."
Phó Huy Nhân quay lại nhìn người đàn ông rất quen mặt đang làm trên đất cơ thể không ngừng chảy máu. Phó Huy Nhân liền vội chạy tới xem hét lớn.
"Mau gọi cấp cứu."- Mạc Uyển Đình nhanh tay gọi cho bệnh viện.
Hai người cũng theo đôi vợ chồng đó đến bệnh viện, người đàn ông được đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-cung-chieu/2944277/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.