"Không có gì đâu em ngủ tiếp đi!"
"Không em đi với anh."
"Em đi làm gì ? Mau ngủ với Đậu Đậu đi anh đi chút về!"- Phó Huy Nhân an ủi cô nhưng cô không chịu ngang bướm lắc đầu.
"Anh không cho em đi cùng em gọi taxi đi sau anh."
"Mẹ không sao là Tiểu Triết."- Phó Huy Nhân vừa nhắc đến cái tên đó cơ thể cô liền rung lên. Anh biết thằng bé vẫn luôn là ám ảnh trong cô lên khi cô trở về không ai dám nhắc tới nó. Anh cũng không tới thăm nó. Giống như mang nó đặt vào trong chiếc hộp pandora viễn viễn trôn vùi trong quá khứ của hai người.
"Thằng bé cắt tay tử tự trong phòng mẹ đã đưa nó vào viện giờ anh chỉ vào xem thôi! Em ở nhà ngủ đi."- Phó Huy Nhân nắm tay cô muốn đem cô đặt xuống giường.
Nhưng cô lại không thể hiểu nó chỉ mới tám tuổi sao lại làm ra chuyện đó. Đúng rồi nó mới tám tuổi mẹ bỏ rơi cha không cần cuộc sống thôn quê thiếu thốn đủ điều.
"Em đi với anh."- Mạc Uyển Đình một lần nữa ngồi dậy. Cô lấy áo khoác không nói nhiều liền lẽo đẽo theo anh vào viện. Phó Huy Nhân không khuyên bảo được chỉ có thể thuận theo ý cô.
Mạc Lan vừa thấy cô liền đứng dậy che thằng bé vẫn chưa tỉnh sau lưng mình. Bà bước tới phía hai người lo lắng hỏi nhỏ anh.
"Sao lại đưa con bé tới đây?"
"Con không ngăn được cô ây."
"Đồ vô dụng có mỗi cô vợ mà không ngăn được."-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-cung-chieu/2942599/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.