Một mình Yến An Nguyệt đứng trong đám người xa lạ, hoảng hốt lo sợ chạy đi tìm Lê Tiêu, trên khuôn mặt nhỏ đều là vẻ cảnh giác cùng với bất an, giống như quay lại ngày bắt cóc hôm đó vậy.
Cô bé nhanh chóng lấy điện thoại ra, cô phải gọi điện cho Lê Tiêu, đúng lúc có một người đàn ông cao ráo đi ngang qua, giống như phát hiện cô bé bị lạc đường, đứng lại bên cạnh hảo tâm nói: “Em gái nhỏ, em bị lạc đường sao? Có muốn anh dẫn tới chỗ kiếm trẻ em đi lạc không?”
Vì từng bị bắt cóc nên hiện tại Yến An Nguyệt đều rất mẫn cảm đối với mấy người đàn ông xa lạ, sau khi nhìn thấy anh ta lập tức hoảng hốt chạy đi: “Người xấu, đừng tới đây! Hu hu hu anh trai ơi, anh đâu rồi…”
Cô bé vừa chạy vừa không nhịn được rơi nước mắt, trong lòng càng lúc càng sợ hãi, cảm thấy cực kỳ hối hận khi đã tách khỏi Yến Tây Minh, trong miệng bất giác gọi người thân cận nhất với cô bé là anh trai.
Lúc này, đột nhiên có một bàn tay nhỏ từ phía sau vươn tới nắm lấy tay cô bé: “Này, cậu chạy đi đâu thế?”
Giọng nói này…
Yến An Nguyệt ngơ ngác dừng chân quay đầu lại, cô bé nhìn thấy Lê Tiêu.
Trên mặt cậu đều là mồ hôi, mái tóc ướt nhẹp dính vào trán, cực kỳ chật vật, nhưng đôi mắt cậu lại rất kiên định lo lắng nhìn chằm chằm cô bé, giọng nói có chút hung dữ: “Sao mới chớp mắt đã không nhìn thấy cậu vậy? Tôi đã tìm cậu rất lâu!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-nao-quen/526362/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.