“Cậu không thể học Tử Duyệt, hiểu chuyện một chút sao?”
Sắc mặt Cố Dữ lạnh như băng nói ra những lời này, dùng vẻ mặt mà Lê Niệm chưa bao giờ thấy để nhìn cô, giống như đang xem một con đàn bà đanh đá chơi xấu, trên mặt đều là vẻ phiền chán không chút kiên nhẫn.
Sau khi hắn nói xong, trong chớp mắt sắc mặt Lê Niệm tái nhợt, đầu óc quay cuồng.
Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, mười mấy người trong phòng đều đang nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt mẹ Chu khinh thường, Chu Tử Duyệt trốn ở phía sau lưng Cố Dữ vui sướng khi người khác gặp họa, tất cả mọi người đang chê cười nhìn cô.
Nhưng Cố Dữ mới chính là ngọn đao, những lời cô muốn nói đều bị những câu nói của hắn chặt đứt, hy vọng cuối cùng của cô cũng hết.
Đôi mắt Lê Niệm đỏ hồng, dường như nước mắt muốn chảy xuống nhưng đều bị dùng hết sức nén lại, người ở trước mặt Yến Tây Minh chưa bao giờ kìm được nước mắt nhưng giờ phút một giọt cũng không chảy xuống.
“Được.” Lê Niệm mím môi mỉm cười một cái, nhìn Cố Dữ: “Nếu cô ta hiểu chuyện như vậy, vậy thì cậu cứ thích cô ta là được, cứ dứt khoát cùng ở bên cạnh cô ta, còn tới tìm tới tôi để làm gì? Tôi trân trọng chúc phúc, hy vọng các người ở bên nhau tới chết!”
…
Nàng nói xong cô lập tức xoay người rời đi, bước chân rất nhanh, giống như ở phía sau lưng có gì đó rất dơ bẩn vậy.
“…À, anh Dự.” Lâm Sướng nhìn thấy Lê Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-nao-quen/266670/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.