Chương trước
Chương sau
Từ khi Yến An Nguyệt có ký ức, tuổi thơ của cô chỉ toàn là một màu xám xịt, bầu không khí trong gia đình lúc nào cũng ngột ngạt, Yến Thành Chí uống rượu cả ngày, mỗi khi say xỉn thường xuyên đánh mắng mọi người.

Yến Thành Chí rất chán ghét cô, cô biết trong mắt ông ta, cô chỉ có tác dụng để bán mà thôi.

Theo lời mẹ cô nói, khi mới sinh ra, cô đã từng bị Yến Thành Chí vứt đi.

Năm đó, mẹ sinh cô ra trong bệnh viện, Yến Thành Chí vừa thấy cô là nữ, ánh mắt cực kỳ chán ghét, sau đó canh lúc mẹ cô đang ngủ, Yến Thành Chí đuổi y tá đi, bế cô đi ngay khi vẫn còn quấn tã, sau đó lái xe đến vùng ngoại ô cách đó 5km, độc ác vứt cô trong đống cỏ dại để cô tự sinh tự diệt.

Nếu không có anh trai, nói không chừng mạng nhỏ của cô đã kết thúc ở đó rồi.

Đúng vậy, anh trai đã cứu cô.

Lúc đó Yến Tây Minh đang học cấp hai, cảm thấy Yến Thành Chí có chỗ nào đó không đúng, bắt tắc xi đi theo sau ông ta, kịp thời bế Yến An Nguyệt trong đống cỏ khô về.

Anh trai chính là cha mẹ thứ hai của cô.

Sau khi Yến An Nguyệt lớn lên cũng chỉ có anh trai, so với người mẹ vô tâm và người cha hung bạo, anh trai chính là vầng sáng duy nhất trong tuổi thơ của cô.

Mỗi khi Yến Thành Chí cầm gậy muốn đánh cô, anh trai luôn che chở cho cô.

Yến An Nguyệt có thể không có cha, không có mẹ, nhưng không thể không có anh trai.

Chỉ là khi cô học lớp ba, Yến Tây Minh từng hỏi cô có đồng ý cùng anh sang nước Anh không, nhưng cô lại có chút do dự, khuôn mặt của Lê Tiêu đã hiện lên trong đầu cô.

Bởi vì lý do gia đình, từ nhỏ Yến An Nguyệt đã không có bạn, mọi người luôn giữ khoảng cách với cô vì Yến Thành Chí, Lê Tiêu chính là người bạn đầu tiên của cô.

Cô có chút không nỡ.

“An Nguyệt.”

Trên đỉnh đầu, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Yến An Nguyệt ngẩng đầu, anh trai thoải mái nhìn cô.

“Nếu em không muốn đi, anh sẽ không ép, anh sẽ gửi em ở nhà bà ngoại khoảng mấy năm, chờ đến khi anh tốt nghiệp đại học, có năng lực tài chính sẽ quay về đón em.”

“Em đi! Em đi!” Lúc đó Yến An Nguyệt cảm thấy rất hoảng sợ, ôm chặt đùi anh không buông tay: “Anh đừng bỏ em lại.”

Phải, cô sợ anh trai không cần cô.

Hình như trên đỉnh đầu cô phát lên tiếng thở dài.

Đầu Yến An Nguyệt bị xoa nhẹ.

“Em không hối hận là được rồi.”

. . .

Bởi vì Yến Tây Minh đi rất vội vàng, nên Yến An Nguyệt chưa kịp tạm biệt ai cả đã phải lên máy bay bay sang nước Anh.

Cô được Yến Tây Minh cho học tại trường tiểu học ở Luân Đôn, tuy rằng lúc đầu gặp nhiều trở ngại vì ngôn ngữ, nhưng về sau cô cũng đã quen dần, ở đây không có ai biết chuyện gia đình cô, ngược lại giúp cô dễ dàng kết bạn hơn nhiều so với trong nước.

Chỉ là đôi khi, Yến An Nguyệt sẽ nhớ tới người bạn đầu tiên của mình.

Không biết hiện tại Lê Tiêu đã như thế nào .

Cô chưa từng quên cậu.

Mấy năm sau, Yến Tây Minh về nước phát triển, vào đầu tháng ba, cô nghe nói anh đã làm hòa với chị Lê Niệm, suy nghĩ mấy năm qua của cô lại bắt đầu rục rịch, gọi điện thoại làm nũng với Yến Tây Minh, nói mình muốn về nước học cấp ba.

Yến Tây Minh đồng ý rất nhanh, vốn dĩ anh cũng tính làm vậy.

Yến An Nguyệt nói bóng nói gió hỏi anh Lê Tiêu đang học ở trường nào.

Yến Tây Minh nhướng mày: “Em hỏi để làm gì?”

“Em muốn học cùng lớp với cậu ấy.” Yến An Nguyệt chớp mắt nói: “Giống như trước đây vậy, hợp tác với cậu ấy giúp anh và chị Lê Niệm quen nhau.”

“Không cần.” Yến Tây Minh từ chối: “Còn Lê Tiêu, nghe nói thằng nhóc thi đậu lớp chuyên của Bắc Dục.”

“???”

Từ khi nào tên này học tốt vậy chứ?

Yến An Nguyệt không tin chút nào nhưng anh trai sẽ không lừa cô, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng hết sức, dựa vào cố gắng của bản thân và chút gen thông minh giống với Yến Tây Minh, được như mong muốn thi đậu Bắc Dục, chỉ là điểm đứng hạng chót của lớp chuyên mà thôi.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất tốt.

Vào ngày khai giảng, Yến An Nguyệt cực kỳ vui mừng đi tới lớp học, cuối cùng cô cũng gặp được Lê Tiêu, trước kia cậu dính cô như vậy, không biết khi nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện có giật mình, sau đó kích động ngất xỉu không nữa?

Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

Yến An Nguyệt bước vào lớp theo yêu cầu của giáo viên, dưới mấy chục cái đầu đen bên dưới, cô liếc mặt một cái đã nhận ra Lê Tiêu như hạc lạc bầy gà, bảy năm trôi qua, khuôn mặt cậu đã không còn vẻ non nớt, càng ngày càng đẹp trai hơn.

Yến An Nguyệt rất kích động, làm trò trước mặt mọi người chạy tới chào cậu.

“Cậu là ai?”

Ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên làm cho đầu óc Yến An Nguyệt dần tỉnh táo lại.

Yến An Nguyệt mở to mắt: “Cậu, cậu không biết tớ sao?”

“Không biết.”

“Không thể nào chứ? Tốt xấu gì tớ cũng là em gái của anh rể tương lai của cậu.”

“Không biết.” Ánh mắt Lê Tiêu lạnh lùng.



Tuy rằng Lê Tiêu nói không biết Yến An Nguyệt, nhưng chủ nhiệm lớp thấy Yến An Nguyệt rất quen thuộc với cậu, nên vẫn xếp cho cả hai ngồi cùng bàn với nhau, vừa khéo chỗ bên cạnh Lê Tiêu để trống.

“Cảm ơn cô!”

Yến An Nguyệt không hề khách sáo, ngồi xuống chỗ bên cạnh Lê Tiêu.

Lê Tiêu tạm quên cô cũng không sao, một ngày nào đó cô sẽ giúp cho cậu nhớ lại!

Vẻ mặt Lê Tiêu không vui, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi cả lớp xếp chỗ ngồi xong, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng bắt đầu sinh hoạt lớp.

Yến An Nguyệt cảm thấy rất nhàm chán, lơ đễnh nhìn sang Lê Tiêu ngồi bên cạnh.

Khuôn mặt thiếu niên mịn màng, làn da trắng nõn.

Một tay cậu chống cằm, biểu cảm lạnh lùng lười biếng, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía bục giảng, trên khuôn mặt đẹp trai đều là vẻ không kiên nhẫn.

Lông mi cậu rất dài, vừa cong vừa dày, khóe mắt hẹp nhỏ, khiến đôi mắt cậu càng thêm u ám sắc lạnh.

Lúc này Yến An Nguyệt mới phát hiện ra, diện mạo của cậu thật sự thay đổi rất nhiều, khuôn mặt trẻ con trước kia bây giờ đã nảy nở, khuôn mặt cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ hiện nay.

Tuy rằng cậu nói không biết cô, nhưng cậu trong trí nhớ của Yến An Nguyệt vẫn giống như trước, cả người vẫn phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, vẫn khiến cô có cảm giác rất ấm áp như xưa.

Cho nên Yến An Nguyệt không muốn từ bỏ việc làm hòa mối quan hệ của cả hai.

Canh lúc giáo viên không chú ý, Yến An Nguyệt lén đụng khuỷu tay với Lê Tiêu, nhỏ giọng nói: “Này, cậu thật sự không nhớ rõ tớ sao?”

Lê Tiêu thản nhiên liếc mắt nhìn cô, ngay cả nói chuyện cũng lười, hai tay nắm lấy thành ghế, nhích cả người qua một bên, cách xa cô, rõ ràng là đang kháng cự.

Yến An Nguyệt lại tưởng cậu muốn nói nhỏ với cô, nên mới cố ý nhích vào trong tường, cho nên cô cũng nhích ghế ngồi sát vào cậu.

“. . .”

Lê Tiêu không nói lời nào nhích vô trong thêm một chút.

Yến An Nguyệt cũng không cam lòng yếu thế nhích y chang.

Cuối cùng, bên cạnh Lê Tiêu là bức tường, không thể nhích được nữa mà ghế của hai người lại dính sát vào nhau, dường như đang xài chung một cái bàn.

Lê Tiêu không thể nhịn được nữa, quay đầu nhìn cô: “Cậu có bệnh à, cứ nhích qua chỗ tôi để làm gì?”

Yến An Nguyệt vô tội nhìn cậu: “Tớ còn cho rằng cậu muốn lén nói chuyện với tớ.”

“. . .”

Giáo viên vẫn đứng trên bục giảng, Lê Tiêu hít thở sâu, kiềm chế nói: “Nhanh quay về chỗ ngồi đi, tôi với cậu không có gì để nói cả.”

“Nhưng mà tớ có.”

Yến An Nguyệt nhận ra được đây là một cơ hội rất tốt, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn chằm chằm cậu.

“Cậu còn nhớ trước đây chúng ta từng đánh lộn với nhau không? Tớ còn cào lên cả mặt cậu.”

“Sau đó cậu còn bị chị gái tát hai bạt tai ở văn phòng.”

“Còn nữa còn nữa, cậu còn vì cứu tớ mà bị kẻ bắt cóc đạp một cái, bị văng ra rất xa.”

. . .

Yến An Nguyệt nhớ lại những kỷ niệm quý giá của cả hai, cố gắng chọn lọc những kỷ niệm khó quên và đau lòng nhất.

Biểu cảm của Lê Tiêu không thể nào diễn tả được.

Tiếng chuông tan học vừa reo, chủ nhiệm lớp xua tay cho cả lớp về nhà sớm một chút, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai học kỳ mới chính thức bắt đầu.

“Không có ấn tượng.”

Lê Tiêu lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ nói với Yến An Nguyệt: “Phiền cậu tránh ra, tôi phải đi ra ngoài.”

Yến An Nguyệt thất vọng “à” một tiếng, đứng dậy lùi ra sau.

Lê Tiêu đứng dậy.

Yến An Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đã cao hơn cô một cái đầu, cả người ngơ ngác.

Lúc nãy cậu vẫn ngồi nên cô không nhận ra, không nghĩ tới cậu lại cao đến vậy, dáng người cao ráo, sống lưng thẳng tắp, khi nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy cái cằm trắng nõn của cậu.

Cô hơi thất thần, rõ ràng lúc rời khỏi đây, cậu còn lùn hơn cô nửa cái đầu.

Mọi thứ đã không còn giống như lúc cô còn bé nữa.

Lê Tiêu không thèm nhìn cô, sải đôi chân dài bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng kiêu ngạo.

“Này, cậu thật sự biết Lê Tiêu sao?”

Chu Văn Quang ngồi sau lưng Yến An Nguyệt vốn dĩ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nhìn thấy biểu cảm của cô gái nhỏ thật sự quá đáng thương, không nhịn được hỏi một câu.

“Ừ.” Yến An Nguyệt hoàn hồn, rầu rĩ gật đầu: “Khi học tiểu học, chúng tớ là bạn thân.”

“Ha ha —— tiểu học à, đó là chuyện của mấy năm trước rồi!”

Chu Văn Quang nghe vậy không thể nhịn cười được: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi, lúc học tiểu học cậu ta vẫn chưa trưởng thành, quên cũng là chuyện bình thường thôi, bạn học, tôi khuyên cậu một câu, không nên trêu chọc Lê Tiêu là tốt nhất.”

Yến An Nguyệt: “Vì sao chứ?”

Chu Văn Quang: “Tôi học chung với cậu ta hồi cấp hai, nghe nói cậu ta có rất nhiều tin đồn, tuy rằng cậu ta học tập rất giỏi, nhưng lại có rất nhiều tai tiếng, trốn học đánh nhau không có chuyện nào là không làm, lúc tức giận cực kỳ khủng bố, có rất nhiều người sợ cậu ta, hơn nữa trong nhà cậu ta còn có quan hệ, giáo viên trong trường đều rất che chở.”

Yến An Nguyệt im lặng nghe xong: “Thì sao chứ?”

“Cho nên! Những loại người như chúng ta vẫn nên ít tiếp xúc với mấy người như vậy đi, nếu không sẽ rất dễ gặp rắc rối!”

Chu Văn Quang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, hắn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, vừa nhìn là biết học sinh ngoan ngoãn, khác hoàn toàn với học sinh nổi loạn như Lê Tiêu.

Yến An Nguyệt suy nghĩ một lát: “Nhưng tớ cảm thấy, tớ cũng chính là loại người như vậy.”

“Hả?” Chu Văn Quang há hốc mồm.

“Dù sao đi nữa, cảm ơn nhé.” Yến An Nguyệt cười vỗ vai hắn: “Vốn dĩ tớ cho rằng Lê Tiêu thật sự thay đổi, tớ còn lo lắng cậu ấy đã quên rồi, nghe thấy cậu nói như vậy, tớ chắc chắn cậu ấy chưa từng thay đổi nên tớ quyết định sẽ cố gắng nữa, tạm biệt.”

Nói xong, cô vẫy tay rời đi, để lại Chu Văn Quang đang há hốc miệng kinh ngạc.



Khi Yến An Nguyệt tan học về nhà, Yến Tây Minh đã trở lại, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha bấm điện thoại, sau khi nhìn thấy cô, anh đứng lên nói: “Rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”

“Dạ!” Yến An Nguyệt gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, hiếm khi cô nhìn thấy Yến Tây Minh vừa ăn cơm vừa nhắn tin với người khác, tò mò cắn đũa hỏi: “Anh, anh đang nhắn tin với ai thế?”

Ngón tay Yến Tây Minh dừng lại một chút, vẻ mặt tự nhiên nói: “Chuyện của người lớn, con nít đừng quan tâm.”

Anh vừa nói xong là Yến An Nguyệt biết ngay, bình thường Yến Tây Minh sẽ không che dấu gì với cô cả, nhưng có thể làm cho anh như vậy, chỉ có một người duy nhất mà thôi.

“Anh với chị Lê Niệm nói gì vậy?” Yến An Nguyệt nói.

Yến Tây Minh không để ý tới cô, cúi đầu im lặng trả lời những câu hỏi kỳ lạ của Lê Niệm.

“Có muốn em tìm đề tài giúp anh không?” Yến An Nguyệt cười tươi nói: “Anh làm gì biết cách nói chuyện phiếm chứ? Khó khăn lắm mới gặp lại chị Lê Niệm, anh đừng chọc cho người ta bỏ chạy đó.”

“Không cần em quan tâm.” Cuối cùng Yến Tây Minh cũng ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt không có ý tốt: “Em làm bài tập xong rồi? Rảnh như vậy.”

Yến An Nguyệt: “Hôm nay chỉ mới khai giảng, làm gì có bài tập chứ!”

“Lúc khai giảng anh đã chuẩn bị xong hết bài cho cả học kỳ rồi.”

“. . .Không hổ là anh.”

Yến An Nguyệt chuyển khỏi đề tài nguy hiểm này: “Anh, anh có thể giúp em hỏi chị Lê Niệm một chút về sở thích của Lê Tiêu không?”

Yến Tây Minh híp mắt, thăm dò nói: “Sao em quan tâm thằng nhóc đó dữ vậy?”

“Không có.” Yến An Nguyệt lắc đầu liên tục: “Hôm nay vừa khéo em ngồi cùng bàn với cậu ấy, cảm thấy cậu ấy thay đổi thật nhiều, lại còn phớt lờ em, về sau sẽ ngồi chung thêm ba năm nữa, nên em muốn tạo mối quan hệ tốt một chút.”

“Phớt lờ em sao?” Yến Tây Minh nắm được câu mấu chốt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Vậy em cũng phớt lờ thằng nhóc đó là được rồi.”

Yến An Nguyệt mím môi nhìn anh không nói lời nào.

“. . .”

Yến Tây Minh miễn cưỡng hỏi giúp cô một chút.

Lê Niệm trả lời rất nhanh.

Yến An Nguyệt nghe thấy âm thanh tin nhắn vang lên, lập tức hỏi: “Chị Lê Niệm nói gì ạ?”

“Cô ấy nói.” Yến Tây Minh đọc tin nhắn, đọc từng chữ một: “Có quỷ mới biết.”

“. . .”

Yến An Nguyệt không chịu thua nói tiếp: “Vậy anh hỏi giúp em một chút, Lê Tiêu thích ăn đồ ăn vặt gì đi.”

Yến Tây Minh hỏi.

Lần này cuối cùng cũng có câu trả lời đáng tin cậy hơn: “Chocolate truffle.”

“Được được, cảm ơn anh trai!” Yến An Nguyệt ghi nhớ trong đầu, vẻ mặt hớn hở nói, nhanh chóng ăn cơm xong bay ra khỏi cửa ngay.

Cô nhóc đi rồi.

Điện thoại Yến Tây Minh lại vang lên.

Lê Niệm: [Em càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh lại hỏi thăm về em trai em thế?]

Yến Tây Minh suy nghĩ, trả lời: [Làm lành mối quan hệ lúc trước mà thôi.]



Nhìn chung, chỉ cần có vẻ ngoài ưa nhìn, dù là nam hay nữ, đều sẽ trở thành nhân vật chính trong đề tài nói chuyện của lớp, không nghi ngờ gì nữa, Lê Tiêu chính là người đó.

Yến An Nguyệt tới Bắc Dục chưa được mấy ngày, nhưng thường xuyên nghe thấy các nữ sinh trong lớp bàn tán về Lê Tiêu.

“Nghe nói Lê Tiêu chính là em trai của minh tinh Lê Niệm đang rất nổi tiếng hiện nay đó! Khó trách khuôn mặt cậu ấy đẹp như vậy.”

“Đúng vậy, trong trường học có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu ấy, hôm qua tan học trên đường về nhà, tớ còn nhìn thấy đàn chị hoa khôi chặn cậu ấy trên đường để tỏ tình, giống như đang đóng phim truyền hình vậy.”

“Wow ~ sau đó thì sao?”

“Đương nhiên là không có sau đó rồi, cậu không biết Lê Tiêu kiêu ngạo tới mức nào đâu, thẳng thắn nói với đàn chị là không có hứng thú, rời đi ngay lập tức.”

“Chậc chậc, hoa khôi của trường còn không được, huống chi là mấy đứa trong lớp chúng ta, nhất là ai đó mới từ nước ngoài trở về, ngày nào cũng đi theo sau mông người ta, không biết xấu hổ chút nào, nhất định Lê Tiêu cảm thấy rất phiền.”

“Suỵt, nói nhỏ một chút, nếu bị người khác nghe thấy sẽ không tốt, lỡ để giáo viên biết, không chừng sẽ nói chúng ta ức hiếp bạn học đó. . .”

Các cô vừa nói vừa nhìn về phía Yến An Nguyệt, hơn nữa còn cười trộm, giống như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.

Yến An Nguyệt liếc mắt nhìn bọn họ, không thèm quan tâm.

Lê Tiêu nổi tiếng như thế nào, mấy ngày nay cô đã thấy rất rõ.

Khuôn mặt đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt, chơi bóng rổ cũng hay, nhất định là không tầm thường rồi.

Các nữ sinh đều yêu mến cậu, cách nói chuyện với cậu và các nam sinh khác không hề giống nhau, âm thanh nhỏ hơn một decibel, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nam sinh thì nịnh bợ cậu, có thể là do cái danh em trai của Lê Niệm, nên các nam sinh đều rất nhiệt tình với cậu, sau giờ tan học thường gọi cậu đi chơi bóng rổ.

Nói tóm lại, cuộc sống vườn trường của Lê Tiêu cực kỳ thú vị.

Còn Yến An Nguyệt thì ngược lại hoàn toàn với cậu, mỗi ngày đến trường đều rất khổ sở.

Đầu tiên là bài tập về nhà, mặc dù cô đã cố gắng rất nhiều để thi đậu nhưng căn bản của cô quá yếu, sách giáo khoa của Luân Đôn khác hoàn toàn ở đây, trọng tâm giảng dạy cũng khác nhau, có rất nhiều môn cô phải bắt đầu lại từ đầu, giáo viên của lớp chuyên giảng bài rất nhanh, rất khó để cô đuổi kịp tiến độ, phần lớn thời gian đều giống như là vịt nghe sấm.

Nhưng cô lại không dám nói cho Yến Tây Minh biết, nếu bị anh biết, chắc chắn anh sẽ ép cô chuyển lớp, hơn nữa nếu bị anh phát hiện thành tích thật sự của cô, nhất định cô sẽ chết thảm.

Thứ hai là bạn bè, sau khi chuyển tới đây cô không có người bạn nào cả, không biết có phải là vì cô lại gần Lê Tiêu hay không, trong lớp không có một nữ sinh nào nói chuyện với cô, cũng phớt lờ những lời cô nói, dần về sau Yến An Nguyệt từ bỏ việc kết bạn, thậm chí cô còn nghĩ sẽ quay về nước Anh vào học kỳ sau, vì ở đây chẳng vui chút nào.

“Làm phiền tránh ra một chút.”

Tiếng chuông vào giờ học vang lên, trên đầu cô có giọng nói lạnh lùng truyền tới.

Yến An Nguyệt ngẩng đầu, hai tay Lê Tiêu đút vào túi quần, ánh mắt đen láy kiêu căng nhìn cô.

“À.” Yến An Nguyệt lười đứng dậy, nhích ghế về phía trước một chút.

Lê Tiêu đi vào trong ngồi xuống, lấy sách giáo khoa cho môn tiếp theo từ trong ngăn kéo ra, thái độ với cô vẫn hờ hững như trước.

Đột nhiên Yến An Nguyệt nhớ ra, nếu Lê Tiêu thật sự ghét cô giống như lời nữ sinh kia nói, vậy tại sao anh lại đồng ý ngồi với cô chứ?

Cậu không sợ trời không sợ đất, sao có thể nghe lời giáo viên nói được?

Giống như còn một tia hy vọng.

Yến An Nguyệt lấy hộp chocolate truffle cô đã mua tại siêu thị tối hôm qua, ánh mắt mong chờ hỏi cậu: “Cậu có muốn ăn không?”

“Không.” Lê Tiêu từ chối ngay lập tức.

Yến An Nguyệt không trả lời, tự mình xé vỏ kẹo chocolate.

Lê Tiêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi đã nói không ăn.”

Yến An Nguyệt giật mình: “Hở? Tớ bóc cho tớ ăn mà.”

“. . .”

Lê Tiêu bình tĩnh nhìn cô vài giây, sau đó tức giận quay đầu sang hướng khác.

Yến An Nguyệt không hiểu lý do gì cho chocolate vào miệng, vừa nhai vừa kỳ lạ nhìn cậu.

Không ăn thì thôi, hung dữ vậy làm gì chứ?

Phía sau, Chu Văn Quang đồng tình nhìn Yến An Nguyệt.

Haizz, đã nói đừng nói chuyện với Lê Tiêu rồi mà, nhìn thử xem, ngày nào cô gái nhỏ cũng bị chối, thật sự rất thảm .

Yến An Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, cho rằng cậu ta cũng muốn ăn, cô đưa hộp chocolate tới trước mặt cậu ta: “Cậu có muốn ăn một viên không?”

“Cảm ơn.” Chu Văn Quang không nỡ thấy cô buồn, đang tính vươn tay lấy một viên.

Đột nhiên, một ánh mắt lạnh lùng dừng trên người hắn.

Chu Văn Quang rùng mình ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Lê Tiêu, cậu đang híp mắt nhìn hắn, ánh mắt nguy hiểm.

Chu Văn Quang cứng đờ.

“Sao vậy?” Yến An Nguyệt nhìn hắn đột nhiên cứng đờ.

“Không sao, tự nhiên tôi nhớ ra, tôi không ăn đồ ngọt, thật có lỗi quá.” Chu Văn Quang nuốt nước miếng, ngượng ngùng rút tay lại.

Yến An Nguyệt nghi ngờ nhìn hắn một chút nhưng cũng không ép buộc.



Tiết tiếp theo là tiết sinh học, Yến An Nguyệt chịu đựng thêm 45 phút, đến khi mí mắt sắp nhắm lại, tiếng chuông tan học vang to.

Cô lập tức tỉnh ngủ, nhìn thấy Lê Tiêu đứng dậy đi ngang qua người cô, sau đó rời khỏi phòng học.

Yến An Nguyệt chần chờ vài giây, cũng đứng dậy đi theo sau.

Đi trên hành lang, Lê Tiêu phát hiện sau lưng có một cái đuôi nhỏ, dừng chân quay đầu lại, cau mày nhìn cô.

“Cậu đi theo tôi làm gì?”

Mấy ngày qua, thỉnh thoảng Yến An Nguyệt sẽ giống như vậy, đi theo sau cậu, vẻ mặt rối rắm muốn nói nhưng lại thôi, khó trách cô bị người khác nói là kẻ theo đuôi cậu.

Yến An Nguyệt suy nghĩ: “Nhìn xem cậu có cần giúp đỡ gì không.”

Lê Tiêu cười nhạo nói: “Tôi muốn đi WC, cậu có thể giúp gì cho tôi?”

Yến An Nguyệt nói: “Éc, cầm giúp cậu?”

Ở nước Anh, mấy bạn học cùng lớp thường xuyên trêu chọc nhau như vậy.

Cô vừa nói xong, sắc mặt Lê Tiêu sầm xuống.

Yến An Nguyệt chỉ có thể im lặng, cô cảm thấy tính cách của cậu thay đổi rất nhiều, cứ hở chút là bày ra vẻ mặt đó cho cô xem, không hề đáng yêu như trước đây chút nào.

“Yến An Nguyệt.” Lê Tiêu chậm rãi gọi tên cô: “Ngày nào cậu cũng dây dưa với tôi như vậy, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Cậu.” Cậu hơi dừng lại một chút, đột nhiên giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Không phải là thích tôi chứ?”

“Vậy thì không có.” Yến An Nguyệt trả lời rất nhanh.

Trong lời đồn Lê Tiêu cực kỳ lạnh lùng, chướng mắt tất cả nữ sinh trong trường, chán ghét những ai theo đuổi cậu, Yến An Nguyệt tưởng Lê Tiêu coi mình trở thành các nữ sinh đó, cho nên giải thích rất nghiêm túc.

“Cậu yên tâm đi, tớ không hề có suy nghĩ gì với cậu cả.”

“Tớ chỉ muốn làm hòa với cậu mà thôi, chúng ta làm bạn thân trở lại.”

“Trong lớp tớ chỉ quen mỗi mình cậu.”

Lê Tiêu càng nghe, sắc mặt càng đen hơn, lập tức nói: “Ai CMN muốn làm bạn với cậu chứ? Biến đi, về sau đừng đi theo tôi nữa.”

Nói xong, cậu lập tức rời đi.

Trái tim Yến An Nguyệt hơi đau nhói, tuy rằng mấy ngày qua Lê Tiêu thờ ơ với cô, nhưng tóm lại không hề biểu hiện chán ghét cô như vậy, nhưng hiện tại. . .

Cô cũng tức giận!

Yến An Nguyệt mím môi, hạ quyết tâm không bao giờ…để ý tới cậu nữa, xoay người quay về lớp học.

Cô đi về chỗ ngồi, nhìn thấy Chu Văn Quang ngồi phía sau đang chơi bài cùng các nam sinh khác, khí thế ngất trời, ồn ào nhộn nhịp.

Yến An Nguyệt tò mò nhìn thẻ bài trên tay bọn họ: “Các cậu chơi gì thế?”

“Biện sắc hùng.” Chu Văn Quang ném một thẻ bài xuống, hợp tác với đồng đội.

Ánh mắt Yến An Nguyệt sáng rỡ: “Có thể thêm tớ không?”

Chu Văn Quang nghi ngờ nói: “Cậu biết chơi à?”

“Biết.”

. . .

Lê Tiêu từ WC quay về, nhìn thấy đám người ngồi sau chỗ anh, trong đám nam sinh đang đánh bài có một bóng người nhỏ nhắn của nữ sinh.

Người lúc nãy còn nói “Tớ chỉ quen mỗi cậu” bây giờ đang kề vai sát cánh với Chu Văn Quang.

Chu Văn Quang kích động như điên: “CMN tôi lại thắng, An Nguyệt cậu đúng là thần! Tôi cứ nghĩ mình sẽ thua, cậu đúng là trâu bò mà!”

Mấy người bên kia vẻ mặt xám xịt, còn đang mắng: “Các cậu bị gì đấy? Ngay cả nữ sinh cũng không thắng được, có còn là đàn ông không?”

. . .

Đương sự Yến An Nguyệt cười rất tươi, vẻ mặt vô tội trong sáng, giống như con hồ ly lưu manh.

Lê Tiêu: “. . .”



Bởi vì chơi bài với đám nam sinh trong lớp, Yến An Nguyệt dần quen thuộc với bọn họ hơn, tính cách của cô cũng thoải mái, không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh, hơn nữa còn từ nước Anh trở về, tính cách phóng khoáng đã khắc sâu trong xương.

Tính cách này rất được các nam sinh yêu thích, hiện tại mỗi khi bọn họ đánh bài đều gọi cô, trên đường đụng phải cũng gọi cô đi chung.

Đột nhiên Yến An Nguyệt phát hiện mình có rất nhiều bạn bè.

Tuyệt quá đi.

Có Lê Tiêu hay không cũng được.

Cô bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, bắt đầu tận hưởng cuộc sống vườn trường vui vẻ.

Chỉ là thỉnh thoảng khi cô nói chuyện với Chu Văn Quang, cảm nhận Lê Tiêu liếc mắt nhìn qua, khi cô nhìn về phía cậu, cậu đã thu hồi ánh mắt rồi.

. . .

Thật sự không biết cậu đang nghĩ gì.

Từ ngày hôm đó, cả hai không còn nói chuyện với nhau nữa.



Yến An Nguyệt cũng không biết người như cô chỉ thích chơi với nam sinh, không hề có bạn nào là nữ sinh, rất dễ bị đám nữ sinh cùng lớp xa cách.

Trước kia, bọn họ chỉ nhìn cô không vừa mắt, hiện tại lại thể hiện vẻ chán ghét ra ngoài mặt.

Có một ngày, tới lượt Yến An Nguyệt trực nhật, cô được phân công trực nhật với ba nữ sinh khác, trong đó một nữ sinh rất thích nói xấu cô, cô ta thích Lê Tiêu nhưng không dám thừa nhận, Chiêm Ngữ Thi.

Buổi chiều, tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh lập tức thu dọn đồ đạc về nhà.

Yến An Nguyệt cất mọi thứ vào cặp sách xong, đi tới cuối lớp lấy chổi, chuẩn bị quét rác, nhìn qua thì thấy Chiêm Ngữ Thi đeo cặp sách lên lưng, nói chuyện đùa giỡn với hai nữ sinh còn lại cùng nhau rời khỏi lớp học.

Yến An Nguyệt lập tức chạy tới, ngăn bọn họ lại: “Không được đi, các cậu quên mình phải trực nhật à?”

“Thật ngại quá, chúng tớ còn có việc, cậu có thể làm giúp chúng tớ không?” Chiêm Ngữ Thi cười nói.

“Không thể.” Yến An Nguyệt bình tĩnh nói: “Cậu có làm hay không? Nếu không tôi đi tới văn phòng nói với chủ nhiệm.”

Vẻ mặt Chiêm Ngữ Thi không thay đổi: “Không phải chỉ giúp đỡ một ngày thôi à, cậu có cần phải làm vậy không? Dù sao chỉ cần cậu vẫy tay một cái, sẽ có hàng tá nam sinh tới giúp thôi mà!”

Yến An Nguyệt cau mày: “Nói chuyện cẩn thận một chút, bọn họ nguyện ý giúp đỡ tôi, không phải cậu.”

“Cậu!” Chiêm Ngữ Thi sao chấp nhận bị sỉ nhục như vậy được, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, nhưng không biết phải cãi lại như thế nào.

“Tại sao các em lại cãi nhau?”

Đột nhiên chủ nhiệm lớp xuất hiện trước cửa lớp, cau mày nhìn bốn người các cô.

“Sao còn chưa bắt đầu dọn dẹp?”

Yến An Nguyệt còn chưa kịp nói, Chiêm Ngữ Thi đã lên tiếng trước: “Chúng em đang tính dọn dẹp, nhưng Yến An Nguyệt lại muốn về trước, chúng em ngăn cậu ấy lại, còn bị cậu ấy mắng, hai bạn của em có thể làm chứng!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Là do cậu ấy sai!”

Hai nữ sinh kia lập tức hùa theo.

Yến An Nguyệt chưa từng thấy được người nào vô liêm sĩ như vậy: “Rõ ràng là các cậu muốn bỏ về, sao có thể hắt nước bẩn như vậy được chứ?”

Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nhìn về phía cô: “Bạn học Yến An Nguyệt, các em ấy đều nói là em, em có chứng cứ gì không?”

Yến An Nguyệt há hốc miệng, nhưng không biết nói gì.

Lúc này, một tiếng cười chế nhạo truyền tới.

“Chứng cứ không phải là cây chổi trên tay cậu ấy à?”

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Lê Tiêu còn đứng tại chỗ chưa về, chậm rãi cất đồ vào cặp.

Cậu rũ mắt, thong thả nói: “Có ai ăn no rảnh mỡ lại cầm chổi về nhà chứ.”

Chủ nhiệm lớp lập tức hiểu rõ, giận tím mặt: “Chiêm Ngữ Thi, em dám gạt giáo viên sao?”

Sắc mặt của Chiêm Ngữ Thi và hai nữ sinh sau lưng trắng bệch.

Yến An Nguyệt kinh ngạc nhìn Lê Tiêu.

Sau khi cậu nói xong mấy lời này, kéo khóa cặp sách, không thèm quay đầu lại rời khỏi lớp học.

Cô muốn chạy theo hỏi cậu một chút, tại sao cậu lại giúp cô, không phải cậu rất chán ghét cô sao?

Nhưng giáo viên vẫn ở đây, cô không thể nào đi được.

Cuối cùng, chủ nhiệm lớp cho Yến An Nguyệt trở về, phạt Chiêm Ngữ Thi và hai nữ sinh kia trực nhật một tuần, vì tội dám nói dối.

Yến An Nguyệt và các nữ sinh trong lớp càng chán ghét nhau hơn.

Sáng sớm hôm sau, cô vừa tới lớp học thì nghe thấy Chiêm Ngữ Thi và các nữ sinh trong lớp đang nói xấu cô.

“Yến An Nguyệt nói cậu ấy quen biết với Lê Tiêu, tớ thấy cậu ấy đang giả vờ thì đúng hơn, Lê Tiêu có gia thế như thế nào, sao có thể quen biết được người như cậu ta chứ?”

Bởi vì bình thường Yến An Nguyệt mặc đồ khá bình dân, thái độ lại khiêm tốn, tất cả mọi người đều cho rằng cô là con của gia đình lao động.

Nhưng lại không ai nghĩ tới, gia đình bình thường sao có thể đưa con mình đi du học từ nhỏ được chứ?

“Đúng vậy, đến tận bây giờ Lê Tiêu chưa từng nói chuyện với cậu ta, đều là cậu ta tự mình đa tình.”

Lập tức có người phụ họa nói.

Nếu bình thường cô nghe thấy mấy lời như vậy, Yến An Nguyệt sẽ không thèm quan tâm nhưng không biết vì sao, chắc là do hôm qua cô bị kích thích, trong lòng cô vẫn còn rất giận, rất muốn chứng tỏ bản thân mình.

Cho nên cô đi thẳng tới, lấy điện thoại mở ảnh ra, quăng điện thoại “bộp” một tiếng lên bàn Chiêm Thi Ngữ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói với cô ta:

“Từ nhỏ tôi đã biết cậu ấy, còn có cả ảnh chụp, không tin thì xem đi!”

. . .

Khi Lê Tiêu tới lớp học, phát hiện có rất nhiều người vây quanh trước bàn Yến An Nguyệt, đang bàn tán tò mò nhìn thứ gì đó.

Cậu thắc mắc đi tới, vừa liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên cả người cứng đờ.

Bọn họ đang nhìn ảnh chụp trong điện thoại của Yến An Nguyệt.

Đó là ảnh chụp lúc cả hai học tiểu học, hôm đó hai người diễn vở kịch Bạch Tuyết tại trường học.

Yến An Nguyệt diễn vai hoàng hậu, mặc lễ phục sang trọng cao quý, ngẩng cao đầu đi về phía trước.

Còn cậu, mặc bộ đồ người hầu, cẩn thận đi theo sau cô, hai tay nâng làn váy giúp cô, biểu cảm không hề miễn cưỡng chút nào, vừa cẩn thận vừa chăm chỉ.

Khác hoàn toàn với những học sinh đóng vai người hầu khác, các bạn nhỏ kia đều là vẻ mặt không cam lòng.

Cậu rõ ràng còn hơn cả liếm cẩu [1].

[1] Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.