Sau đêm giao thừa, sáng hôm sau Yến Tây Minh dẫn Lê Niệm về nhà họ Lê chúc Tết.
Về chuyện đêm qua Lê Niệm không ở yên trong nhà lại chạy tới nhà người ta qua đêm, Lê Quảng Minh cực kỳ không thích hành động này, khi ăn cơm không hề cho Yến Tây Minh sắc mặt tốt, mãi cho đến khi Yến Tây Minh tặng ông một bình Quý Châu Mao Đài, sắc mặt ông mới dịu xuống một chút: “Con đến là được rồi, khách sáo vậy làm gì?”
Mặc dù miệng ông thì nói như vậy, nhưng tay ông lại rất thành thật nhận lấy, chỉ là còn chưa kịp đụng vào chai rượu đã bị Chu Mai hất tay ra.
“Huyết áp của anh cao như vậy, còn dám uống cái này, muốn chết sao?”
Chu Mai trừng mắt nhìn ông, sau đó cười ngại ngùng nói với Yến Tây Minh: “Tây Minh à, ý tốt của con chú dì đều nhận được, nhưng ông ấy không được uống rượu này, thật có lỗi với con.”
Yến Tây Minh lắc đầu, cất rượu đi: “Không sao đâu ạ.”
Lê Quảng Minh vẫn còn thèm, tủi thân nói thầm: “Tết Nguyên Đán uống một chút thì sao chứ, tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta.”
Chu Mai nhìn ông: “Anh còn muốn nhập viện nữa hả?”
“Cái đó chỉ là việc ngoài ý muốn, haizz, không uống thì không uống, em để anh liếm một miếng đi, chỉ một miếng thôi!”
. . .
Lê Niệm nhìn cha mẹ lại cãi nhau trong bữa ăn, có chút bất đắc dĩ, nói với Yến Tây Minh: “Để anh chê cười rồi, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-nao-quen/2100944/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.