Chuyện fans lập nhóm với nhau đi tới bệnh viện gây chuyện vừa xảy ra, Lê Niệm lập tức gọi điện thoại cho Yến Tây Minh, hỏi anh có sao không.
Bên kia điện thoại, giọng nói của Yến Tây Minh bình thường, giống như không hề bị ảnh hưởng gì cả: “Không có, sau này anh cũng nghe mọi người nói mới biết, những hôm bọn họ tới anh đều không ở bệnh viện.”
Lúc này Lê Niệm mới nhớ ra Yến Tây Minh là bác sĩ có địa vị quan trọng của bệnh viện, là bác sĩ du học nước ngoài được mời về chữa bệnh, cho dù anh có ba ngày phơi lưới hai ngày đánh cá, tiền lương của anh vẫn được trả như cũ.
“Vậy công việc của anh không bị ảnh hưởng chứ?”
Cho dù bản thân anh không thèm để ý, nhưng cô cũng cảm thấy có lỗi.
“Không có.” Dường như Yến Tây Minh biết cô đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần trưởng khoa không bị mất não, thì nhất định sẽ không để anh đi, em không cần phải lo lắng.”
“Vậy là được rồi.”
Lê Niệm nghe thấy giọng điệu quen thuộc của anh, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Giọng điệu kiêu ngạo bình tĩnh khi nói chuyện vẫn chưa thay đổi từ lúc học cấp ba đến giờ, tuy rằng anh đã rất kiềm chế và khiêm tốn, nhưng lòng kiêu ngạo đã khắc sâu trong xương cốt, vĩnh viễn hiên ngang kiêu hãnh.
Cô nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Cuối tuần anh có tới bệnh viện không?”
Yến Tây Minh: “Cuối tuần sẽ đi hai ngày, sao vậy em?”
Lê Niệm: “Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-nao-quen/2100941/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.