Sáng sớm hôm sau, khi Yến Tây Minh tỉnh lại trên giường ở khách sạn, bị ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu vào làm chói mắt.
Anh chậm rãi ngồi dậy trên giường, híp mắt nhìn xung quanh một vòng, ngón trỏ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, ý thức dần khôi phục lại, chuyện say rượu ngày hôm qua dần hiện lên trong đầu anh.
Sắc mặt anh hơi đổi, theo bản năng quay đầu nhìn sang phía bên cạnh, không có một bóng người.
Nhưng khăn trải giường có nếp nhăn, có thể thấy được đã có người ngủ qua.
Có nghĩa tối hôm qua Lê Niệm thật sự ngủ bên cạnh anh.
Nhưng hiện tại, trong phòng im lặng không một tiếng động, chỉ còn lại một mình anh.
Bàn tay Yến Tây Minh bất giác nắm chặt chăn hơn, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt.
Nói thật, anh cũng không nhớ rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ấn tượng sâu nhất chính là Lê Niệm đã khóc.
Đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ ửng ướt át, hàng mi dài đẫm nước mắt, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay trông vừa yếu ớt vừa đáng thương, khóe môi lại kiên cường mím chặt, im lặng nhìn anh rơi nước mắt.
Cô nói, Yến Tây Minh, anh đừng như vậy, em không thích.
Lồng ngực Yến Tây Minh đau âm ỉ, trái tim giống như bị chia cắt thành nhiều mảnh, không dám tưởng tượng sau đó anh đã làm gì cô, cũng không dám nghĩ tới việc Lê Niệm rời đi đại diện cho ý gì.
Anh nhắm mắt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cầm lấy điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-nao-quen/2100938/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.