Chuyện không phê duyệt dĩ nhiên chỉ là Hoài Kinh gạt cô nhưng lại có một người ngốc cứ hết lần này tới lần khác tin là thật.
Hứa Tinh Không hạ thấp giọng, nghiêm túc giảng giải đạo lý với Hoài Kinh.
“Em chỉ nghỉ phép thường, công ty không cần tính tiền lương, hơn nữa em xin nghỉ mấy ngày này, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần đã bị trừ hết rồi.”
Cô hạ thấp giọng, làm giọng nói lại càng mềm mại hơn. Nghe cô nghiêm túc giảng giải xong, Hoài Kinh lại giương môi cười.
“Vậy cũng không được.”
Hứa Tinh Không: “…”
Chắc anh không thể kiểm soát tỉ mỉ thế này đâu nhỉ? Thường thì một nhân viên nhỏ bé như cô trong tập đoàn IO xin nghỉ, hẳn là không đến tới tay chủ tịch đâu.
Hứa Tinh Không thầm lo lắng, vừa muốn năn nỉ thì anh lại lên tiếng trước.
“Trừ khi…”
Hình như là có chuyển biến tốt, Hứa Tinh Không vừa nghe vậy liền nắm chặt điện thoại hỏi: “Trừ khi cái gì?”
Anh cười trầm thấp, lười biếng nói: “Trừ khi em làm cơm cho anh ăn.”
Vốn cho là anh sẽ yêu cầu chuyện gì lớn lắm, cho nên sau khi nghe anh nói xong, tâm tình Hứa Tinh Không dần dần thả lỏng. Cô nhìn chằm chằm cái bồn thủy tinh trồng dây leo bên bệ cửa sổ rồi đồng ý.
“Anh muốn ăn món gì?” Hứa Tinh Không hỏi.
Đầu kia điện thoại có tiếng sột soạt, hình như anh đang lật văn kiện. Anh không trả lời ngay, dường như thật sự đang suy nghĩ nên ăn món gì. Hứa Tinh Không đợi một lúc, anh mới trả lời.
“Suy nghĩ một lúc lâu, món ăn ngon nhất hình như cũng là em.”
Hứa Tinh Không: “…”
Vành tai Hứa Tinh Không từ từ ửng đỏ, cô đưa mắt nhìn ánh nắng chiều đang tắt dần bên ngoài cửa sổ, trong lòng như bị trêu chọc, cơ thể cũng nóng lên.
Cô đã bị làm “thức ăn nhanh”, cũng đã bị làm “bữa sáng”, cho nên cô biết anh ăn mình thế nào.
“Em còn chưa trở về mà, gấp cái gì? Trở về rồi sẽ liên lạc với em.” Hoài Kinh không đùa nữa, trong giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, sau khi nói xong, liền tạm biệt Hứa Tinh Không, sau đó cúp điện thoại.
Hứa Tinh Không tắt máy, nhưng giọng nói trầm thấp của anh như vẫn còn bên tai, cô rũ mắt nhìn điện thoại di động, mím môi.
Sau khi cúp điện thoại, Hoài Kinh đứng lên từ ghế dựa trong phòng làm việc. Bên trong căn phòng đẹp đẽ, rộng rãi nhưng lại trống trải, hiện tại đã bật đèn. Ánh đèn xuyên qua kính cửa sổ chiếu ra ngoài, bầu trời bên ngoài tối đen, làm cửa sổ thủy tinh biến thành một tấm gương tự nhiên.
Hoài Kinh đứng trước cửa kính nhìn những ngọn đèn đang dần thắp sáng Hạ Thành, ánh đèn xe như sao băng, xem gần hơn, cũng hơi giống sao trên trời (tinh không).
Bờ môi anh khẽ giương lên, ngón tay thon dài đẹp đẽ nắm lấy cà vạt trên cổ, hơi nghiêng đầu rồi đưa tay kéo một cái, cởi cà vạt ra. Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Hoài Kinh hơi dùng sức, ném cà vạt lên bàn rồi cầm lấy áo khoác trên ghế đi ra cửa.
Hà Ngộ và anh đã hẹn gặp nhau ở nhà hàng Trung Quốc Tương Phi Hiên ở ngoại thành Hạ Thành.
Một thành phố phát triển như Hạ Thành thì một nơi thật sự giàu có nhưng lại nằm ở vùng ngoại ô vắng vẻ ít người lui tới thế này rất hiếm. Hoạch định một lô đất, mời kiến trúc sư thiết kế theo kiểu cũ, đi vào cửa chính, sẽ thấy một cây cầu nhỏ và đình nghỉ chân. Đi qua cây cầu nhỏ nối liền với đình là tiến vào một căn phòng nhỏ, bên trong được treo những bức tranh theo phong cách Trung Hoa cổ đại. Tới đây tiêu khiển phần lớn đều là người không phú thì quý, vì vậy nên nhà hàng bài trí vô cùng cầu kỳ tinh tế. Nhìn kỹ cũng không thể tìm ra bất cứ điểm nào không phù hợp, mà giống như bước qua cửa, đến xã hội cổ đại.
Hoài Kinh vào một căn phòng riêng, sau khi đổi giày tại phòng riêng cao cấp đó, anh đi qua hành lang rồi rẽ, cuối cùng nhìn thấy một căn phòng khoáng đạt.
Đây là phòng vip của nhà hàng, được xây dựng trên núi cao, bài trí lịch sự tao nhã và cổ kính, có một phong cách rất thơ như điền viên cổ đại bỏ lại trần thế phía sau.
Hà Ngộ ngồi trên chiếu, trên bàn đã bày đầy thức ăn trước mặt , Hoài Kinh tới hơi trễ. Anh sải bước đi vào, Hà Ngộ quay đầu lại, cười với anh.
Hai người đều được phong là tứ thiếu Hạ Thành, thế nhưng ngoại hình lại không giống nhau. So với Hoài Kinh lưu manh lười biếng thì khí chất Hà Ngộ lại dịu dàng như ngọc, tao nhã nội liễm.
“Sao bây giờ mới đến?” Hà Ngộ rót chén trà cho Hoài Kinh, sau khi ngồi xuống anh liền thấy hương hoa quế tản ra thoang thoảng.
Tháng mười thu vàng là mùa hoa quế ngát hương, trà hoa quế này cũng vô cùng đúng thời điểm.
Hà Ngộ và Hoài Kinh đều thích món ăn Trung Quốc nên hai người thường hẹn nhau ở nhà hàng Trung Quốc.
“Bận nghe điện thoại.” Hoài Kinh gác tay lên bàn, vẫn lười biếng như xưa, cầm đũa lên.
Hai người là bạn tốt, khi ăn uống không chú ý nhiều, cho nên vừa tới đủ liền ăn cùng nhau. Lúc ăn, thỉnh thoảng còn trò chuyện mấy câu.
“Dạo này bác gái khỏe không?” Hà Ngộ hỏi.
Bác gái trong miệng Hà Ngộ chính là mẹ của Hoài Kinh – Hà Thanh Như. Sau khi cha của Hoài Kinh Hoài Xương Trác qua đời, Hà Thanh Như liền đến chùa Khang Bình trên núi Thanh Cửu xuất gia.
“Mới đến thăm bà hồi tết Trung thu, bà rất khỏe.” Hoài Kinh thản nhiên trả lời: “Trong tất cả các ni cô, bà là người thời trang nhất.”
Tuy Hà Thanh Như đã xuất gia, nhưng tình yêu dành cho thời trang không hề suy giảm, bình thường khi các thương hiệu xa xỉ nổi tiếng có sản phẩm mới, Hoài Kinh đều sẽ mua cho bà một phần rồi gửi qua đó.
Tính ra, Hà Thanh Như cũng không xem là xuất gia, cùng lắm xem như là thay đổi một cuộc sống thanh tĩnh hơn thôi.
Nghe đến đó, Hà Ngộ cũng phải bật cười, rút khăn tay ra lau miệng, rồi hỏi anh: “Đã tìm được người phát ngôn cho mặt hàng mới hợp tác giữa công ty cậu và tập đoàn TIE chưa?”
“Vẫn chưa.” Hoài Kinh lựa xương cá, dần dần lại thấy không có hứng ăn nữa, con cá này là loại cá biển rất đắt nhưng mùi vị lại không ngon mấy.
“Có điều, Hoài Dương Bình có đề cử một nữ minh tinh.”
Hà Ngộ dừng tay lại, giương mắt lên nhìn anh, hỏi: “Cậu dùng không?”
Hoài Kinh hừ nhẹ một tiếng, cười rộ lên, nói: “Dùng chứ, có gì mà không dùng.”
Hà Ngộ không biết Hoài Kinh đang nghĩ gì.
Tuy rằng hai người đều là thương nhân nhưng dã tâm của Hoài Kinh đáng sợ hơn, cho nên cậu ta mới có thể trong vòng mười năm khiến một công ty nhỏ như IO phát triển lớn mạnh thành một công ty niêm yết, đồng thời còn chiếm một ví trí trong tập đoàn Hoài thị.
Nếu cậu ta đã có cách thì Hà Ngộ cũng không hỏi nhiều nữa, chuyên tâm thưởng thức bữa ăn của mình.
Anh ta yên lặng ăn, không vội vàng gấp gáp nhưng Hoài Kinh ngồi đối diện lại ăn mỗi lúc một nhanh, chân mày cũng ngày càng nhíu chặt, cuối cùng dứt khoát buông đũa xuống.
“Sao vậy?” Hà Ngộ nhìn sang anh hỏi.
Hoài Kinh đưa tay rút khăn tay ra, dưới ánh đèn, ngón tay anh bị chiếu sáng đến trong suốt.
“Những món ăn này đều rất đẹp mắt, nhưng lại luôn thiếu chút mùi vị, đặc biệt là con cá này, nếu đổi lại người khác nấu sẽ ngon hơn nhiều.”
Hà Ngộ nhìn thoáng qua con cá, trong lòng sinh ra hứng thú, hỏi anh: “Cậu đã được ăn món ngon hơn sao?”
“Ừ.” Hoài Kinh để khăn tay qua một bên, nhàn nhã trả lời, “Một người phụ nữ làm.”
Hà Ngộ nhướng mắt, cười nói: “Của cậu?”
Hoài Kinh khẽ nhếch môi lên, giương mắt nhìn Hà Ngộ, ánh mắt kiên định.
“Của tớ.”
Hà Ngộ ăn cũng đã no năm bảy phần nên bỏ đũa xuống, vừa cười vừa nói: “Thật khiến tớ ngưỡng mộ.”
“Thu tử nhà cậu không biết nấu ăn sao?” Hoài Kinh nghe thế, trong lòng liền dâng lên chút hư vinh.
Hà Ngộ cầm ấm trà châm cho mình một tách, nghe Hoài Kinh hỏi vậy, anh giống như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt mềm mại hoà vào ánh đèn.
“Tớ thật sự không dám để cô ấy vào bếp.”
“Sao vậy?” Hoài Kinh cười rộ lên, “Sợ cô ấy đốt nhà bếp của cậu à?”
“Không.” Hà Ngộ lắc đầu, mỉm cười đưa mắt nhìn bạn tốt, giọng điệu hờ hững nói: “Sợ lúc nấu nướng cô ấy sẽ tự làm mình bị thương.”
Sau khi làm thủ tục sang tên xong, Hứa Tinh Không quay lại Hạ Thành. Cô ra nhà ga đón xe về nhà, rồi dọn dẹp sơ qua nhà cửa. Từ căn nhà chật hẹp trở lại căn nhà trọ đẹp đẽ, chuyển chỗ ở qua lại làm lòng cô có hơi trống trải.
Sau khi cất hành lý, Hứa Tinh Không tự rót cho mình một chén trà rồi ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Buổi chiều cô ngồi xe lửa, sau khi về đến nhà rồi dọn dẹp xong thì đã hơn năm giờ nên cũng đã đến lúc ăn cơm chiều.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ rọi vào phòng, tạo ra nhiều ô vuông rực rỡ trên sàn nhà. Hứa Tinh Không lấy điện thoại ra, do dự có nên gọi cho Hoài Kinh không. Nhưng anh lại như có thần giao cách cảm, gọi đến cho cô.
Lần nữa nghe được giọng nói của anh, vẫn hoảng hốt như cũ, như cách một tấm phim mỏng, có thể thấy được, lại không thể nghe rõ.
“Đã trở về rồi sao?” Hoài Kinh hỏi, bên anh có chút tạp âm, còn có tiếng chạm cốc.
“Ừ.” Hứa Tinh Không trả lời, cô trầm trầm giọng, hỏi: “Anh muốn ăn…”
Sau khi nói xong chữ “ăn” thì Hứa Tinh Không im bặt, nhớ lại lời nói lần trước của anh, hai tai Hứa Tinh Không đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: “Muốn em nấu gì cho anh ăn?”
Hoài Kinh như nghe ra ý tứ sâu xa trong cách chuyển câu hỏi đột ngột của cô, bên kia đầu điện truyền giọng cười khẽ trầm trầm của anh. Giọng cười của anh thật êm tai, trầm thấp từ tính, lười biếng gợi cảm.
“Bây giờ anh đang ở ngoại thành, ngày mai mới quay về. Đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Nghe anh nói xong, thực đơn trong đầu Hứa Tinh Không liền biến mất. Cô ngồi trên ghế sô pha, Meo Meo còn đang ở trung tâm thú cưng, căn phòng trọ nhỏ bé vì vừa được dọn dẹp mà càng trống trải hơn.
Hứa Tinh Không khẽ chớp mắt, trả lời: “Được, nếu không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây.”
Cô muốn đi rước Meo Meo về với mình.
“Đợi đã.” Hoài Kinh gọi cô.
Hứa Tinh Không lại đưa điện thoại lên bên tai, hỏi: “Chuyện gì?”
Hoài Kinh như phải suy nghĩ một lúc chứ không lập tức nói ngay. Đến khi Hứa Tinh Không hỏi lại lần nữa, anh mới hỏi:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]