“Ý của câu này chẳng phải là ‘bạn nhỏ khác đều được chồng đón về hết rồi, chồng mình lúc nào mới đến đón mình đây’ sao?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bên trong phòng làm việc đèn đã tắt hết, bóng người lay động cũng dừng lại. Trong bóng tối tiếng thở dốc kìm nén của đôi nam nữ làm bầu không khí vốn lạnh lẽo dần nóng lên.
“Đừng nhúc nhích.” Hoài Kinh kìm chặt hai tay, áp Hứa Tinh Không đang muốn chạy trốn vào trong lòng. Giọng nói của anh lúc này khàn khàn trầm thấp, vô cùng gợi cảm.
Động tác của Hứa Tinh Không dừng lại, quanh viền mắt cô đỏ ửng, trong người lại càng nóng. Cô hơi cong người lại để lưng rời khỏi lồng ngực của anh, giọng nói run run hỏi:
“Không phải đã…”
“Ừ?” Hoài Kinh lười biếng lên tiếng, giọng nói như bị ma sát. Thu cánh tay vừa bị cô né tránh lại, kéo cô vào lòng mình.
Hứa Tinh Không ngồi trên người Hoài Kinh, cơ thể hai người dán sát vào nhau làm cô cảm nhận được thân thể nóng rực cùng nhịp tim mạnh mẽ của anh. Giãy giụa không có kết quả, cô đành cắn chặt môi chịu đựng. Cảm giác xấu hổ cùng với dư vị trong cơ thể chưa biến mất, Hứa Tinh Không nhắm mắt lại, khẽ cúi đầu, cằm run run.
“Anh không mang bao.” Hoài Kinh đột nhiên nói một câu. Anh vừa nói xong, cái cằm đặt trên vai Hứa Tinh Không trượt xuống, thật thân mật hôn sau tai cô.
Sau tai nhột nhột, Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, cô quay đầu lại, cam đoan: “Em sẽ uống thuốc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che/2490947/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.