Kỷ Tiếu Tiếu về đến nhà, lưng tựa vào cửa, toàn thân mệt mỏi, trượt dài xuống từng chút một, lấy tay che mặt và khóc thầm.
Nước mắt làm ướt khuôn mặt cô và tràn ra khỏi lòng bàn tay.
Chia tay.
Cô và Vu Thiên thật sự chia tay.
Thật sự sau khi chuyện đó xảy ra, cô đã nghĩ sẽ có một ngày như vậy, cuối cùng cũng đi đến bước này.
Thật khó chịu và xấu hổ.
Còn có đau khổ.
Điện thoại vang lên, nếu Sở Mộ Nhiễm không gọi đến, có vẻ cô sẽ ngồi đó khóc cả đêm.
"Tiều Nhiễm, cậu có việc gì sao?"
Sau khi nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm gọi đến, Kỷ Tiếu Tiếu đi vào phòng tắm, rửa mặt, đơi cổ họng phục hồi một chút mới trả lời điện thoại, không muốn để Sở Mộ Nhiễm biết cô vừa khóc.
"Sao lâu như vậy cậu mới nghe điện thoại, vừa rồi cậu làm gì vậy?" - Sở Mộ Nhiễm cố gắng sắp xếp lời nói: "Tiếu Tiếu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ừm..." - Kỷ Tiếu Tiếu khẽ cười: "Tớ và Vu Thiên đã chia tay."
"Thật sao?" - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Kỷ Tiếu Tiếu kể lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Giọng nói tràn ngập thương tâm: "Tiểu Nhiễm, cậu biết không? Vu Thiên thế mà lại đem những bức ảnh đó cho cha mẹ và anh họ của anh ta nhìn. Anh họ của anh ta... hắn ta đã nói chuyện thô lỗ và chạm vào tớ, vừa vặn bị Vu Thiên đi vào..."
"Sau đó thì sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che-truoc-em/3610838/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.