"Giữ mẹ." - Cố Minh Dạ chưa kịp trả lời, Du Kỳ Phong đã gào lên.
"Cậu câm miệng cho tôi." - Cố Minh Dạ gầm lên giận dữ, sau đó lạnh lùng nhìn bác sĩ: "Hãy cố gắng cứu mẹ con cô ấy, nếu... nếu không thể... hãy giữ lại mẹ."
Anh không muốn mất đi đứa con của mình, và cũng biết, mất đi đứa trẻ này, người đau khổ nhất là Sở Mộ Nhiễm.
Nhưng mà, anh không thể mất cô.
Tuyệt đối không thể.
"Cô ấy sao rồi, tâm tình đã tốt hơn chút nào không?" - Cố Minh Dạ trở về biệt thự Giang Sơn, chuyện đầu tiên là hỏi người giúp việc về tình hình của Sở Mộ Nhiễm.
Trải qua ca phẫu thuật đã hơn nữa tháng, nhưng anh chưa từng nhìn thấy nụ cười trên môi Sở Mộ Nhiễm.
Cô bị sảy thai và vết thương trên người cho nên chỉ năm trên giường với gương mặt trống rỗng, không cười, không nói, biểu cảm gương mặt không một chút cảm xúc.
Nhìn Sở Mộ Nhiễm như vậy, Cố Minh Dạ cảm thấy đau lòng, và cũng rất lo sợ.
Anh đã từng nghĩ cô là một cô gái quật cường và mạnh mẽ, dù có bất cứ khó khăn nào cũng sẽ không khóc.
Nhưng bây giờ anh đã biết, không phải là cô quá mạnh mẽ, chỉ là những điều khiến cô tổn thương là chưa giấm vào vạch giới hạn của cô.
Lần này, cô đã thật sự tồn thương.
Lúc trước anh từng sợ nhìn thấy phụ nữ khóc, nhưng lúc này anh ước gì cô hãy ôm anh khóc một trận, đem tất cả ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che-truoc-em/3610833/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.