Sở Mộ Nhiễm đứng ở cửa thang máy đến 8h tối, trong lòng mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Không bỏ cuộc, cô cố chấp đi ra ngoài nhìn lên văn phòng tổng giám đốc nhìn lên, không có gì đáng ngạc nhiên khi văn phòng đã tắt đèn, bóng tối dường như đang cười nhạo sự không biết tự lượng sức mình của cô.
Đột nhiên cô cảm thấy đau lòng.
Anh ấy đang trốn tránh cô.
Ngày trước, anh luôn không đón nhận, không nhìn cô và lạnh lùng xa cách.
Bây giờ… ngay cả gặp cô cũng không muốn.
Chờ đợi nhiều ngày như vậy, anh vẫn không muốn gặp cô, có lẽ anh ấy chướng mắt việc cô từ chối anh và không muốn dây dưa với cô nữa.
“Sở Mộ Nhiễm, em nói cho tôi biết, em thật sự đã yêu tôi sao?”
Giọng nói trầm thấp và tức giận của Cố Minh Dạ vang lên bên tai cô khiến cô có chút hoảng hốt.
Có vẻ như cô quá ích kỷ phải không?
Cô đã từ chối anh vì không muốn dính đến Sở gia. Bây giờ Sở Vân Quốc ép cô dính lấy anh, cô lại phớt lờ ý muốn của anh mà quấn lấy anh.
Cô đã sai rồi phải không?
Cô có nên tìm cách khác và ngừng làm phiền anh.
Anh ấy đã chọn được một đối tượng tốt và cô không nên ích kỷ như vậy.
Nhưng mà… cô không cam lòng, cô đã bỏ bảy năm theo đuổi anh ấy, bây giờ không phải là chỉ mới mấy ngày.
Cố Minh Dạ, hãy đợi đó, đợi cô bắt được anh, xem cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che-truoc-em/3598009/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.