Trên làn da trắng nõn của Sở Mộ Nhiễm, nơi đầu ngón tay Cố Minh Dạ vừa chạm vào là dấu răng đỏ tươi rất sâu, hình dáng rõ ràng là vừa mới bị cắn.
Ai cắn, không cần nói cũng biết.
Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, đôi mắt của Cố Minh Dạ đầy tơ máu đỏ bừng.
Hắn bỗng nhiên đẩy Sở Mộ Nhiễm ra xa giống như đẩy đi đóng rác, ngực phập phồng, ánh mắt khinh bỉ như hai con dao sắc bén.
“Kịch liệt đến mức này, xem ta các người buổi tối nay đã làm rất nhiều lần.” - Hắn nhìn chằm chằm Sở Mộ Nhiễm: “Sở Mộ Nhiễm, loại đàn ông nào cũng có thể trèo lên cô, cô có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không? Cô không biết phản kháng sao?”
Chỉ cần cô gọi cho anh, anh sẽ tìm mọi cách cứu cô, tuyệt đối sẽ không chỉ có thể đứng ở một chỗ mà đợi cô một đêm.
Anh đợi cô một đêm, còn cô thì nằm trên giường cùng người đàn ông khác.
Sở Mộ Nhiễm lùi lại mấy bước, bình tĩnh dùng tay lau môi mình: “Ừ… tôi ít học, nên không rõ lắm.”
Cô nhìn dấu răng trên tay mình, nhớ đến việc tên khốn Du Kỳ Phong chơi game không lại liền cắn cô, không biết hắn có phải tuổi chó không, cắn khá sâu, không chảy máu nhưng để lại dấu đỏ.
Nhưng chuyện này mắc gì phải giải thích với Cố Minh Dạ? Dù không biết hắn tức giận cái quái gì, nhưng hắn tức đến chết là tốt nhất.
“Sao vậy, cô đang nhớ đến cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che-truoc-em/3597984/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.