“Cậu có chắc thông tin này là sự thật không?”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Cố Minh Dạ nặng nề ném tập hồ sơ lên bàn, khuôn mặt đầy tức giận, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Giang Lâm trước mặt.
“Vâng…chắc…chắn..” - Bị uy thế của Cố Minh Dạ áp bức, Giang Lâm rùng mình một cái, giọng lắp bắp: “Cái này, tôi đã cho hai nhóm khác nhau điều tra, kết quả lại chỉ có một.”
Nhìn thấy kết quả này, chắc chắn ông chủ sẽ rất sốc.
Giang Lâm luôn là có chút ghê tởm với vị tiểu thư thoát tục Sở tiểu thư kia, hắn luôn cảm thấy sự hoàn hảo kia quá giả tạo, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng cô ta lớn gan như vậy, thuê xã hội đen để đóng giả cảnh sát và phóng viên.
“Cố tổng, bây giờ tôi nên làm gì?”
“Cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Giang Lâm tất nhiên không dám dẫm vào bãi mìn nổ chậm, nhanh chóng bỏ chạy thoát thân.
Cố Minh Dạ rời khỏi ghế bước đến cửa kính trong suốt từ trần nhà đến sàn vô cùng sáng sủa, ánh nắng rực rỡ chiếu vào thân ảnh cao ráo và thẳng tắp của anh.
Nhưng mà, tâm trạng của anh lúc này đang u ám như vực thẩm.
Vừa lúc muốn rời đi, ánh mắt Cố Minh Dạ nheo lại, nhìn thấy một thân ảnh màu vàng nhạt.
Cô gái nhỏ nhắn ngồi xổm ngay cạnh bồn hoa, tấm lưng kia của cô khiến anh có cảm giác vô cùng quen thuộc không thể giải thích, và còn kèm thêm cảm giác đau lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che-truoc-em/3597979/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.