Chương trước
Chương sau
Giải dược
“Tại sao ngươi không kêu? Chỉ cần ngươi kêu một tiếng, bọn chúng sẽ tới cứu ngươi.” Thanh âm trầm thấp mang theo hơi chút nghi hoặc. Chậm rãi đẩy thanh trường kiếm bén ngót ra khỏi cổ, ta không có quay đầu, cũng không có trả lời vấn đề của tên ngu xuẩn này.
Kêu? Kêu có tác dụng gì? Lời nói của bọn họ lại không phải là chỉ có mình ngươi mới có thể nghe đi? Điều đó đã nói rõ tất cả, ở nơi này, không có ai đến cứu ta, không có ai để ý tới ta, không có ai nguyện ý tiếp cận ta…….. lạnh lẽo sao? Không có. Chỉ là cảm thấy……. cô tịch.
“Này, ngươi có nghe ta nói hay không?”
Hắn vẫn chưa đi sao?
“Cút!” Cố gắng hạ thấp thanh âm, nhưng ta biết ngữ khí của ta có lẽ sẽ chọc giận hắn, nhưng mà……..
Lời nói của hắn lại không phải cũng đang từng câu từng câu châm chích vào tình cảm của Doãn Ân sao?
Linh hồn đã chết đi, cũng cần được an ủi chứ.
“Ngươi…… ngô……” Sau lưng truyền tới thanh âm nặng nề, tựa hồ là tiếng trường kiếm rơi xuống đất.
Muốn dụ ta quay đầu sao? Nếu như nhìn được mặt của hắn, không phải bị diệt khẩu thì chính là tương lai sẽ bị nói thành đồng mưu, vẫn không nên thấy thì hơn.
Tâm hiếu kỳ cố nhiên rất dụ người, nhưng sinh mạng chắc là càng đáng quý hơn đi?
“Đáng chết! Khó trách bọn chúng cứ như vậy bỏ qua cho ta, thì ra……. ngô…..” Tiếng mắng chửi trầm thấp khiến ta tựa hồ hiểu được chút gì đó, tình huống của hắn, chắc là trúng phải độc gì đó rồi đi? Cũng đúng, nếu như cứ dễ dàng như thế mà để hắn chạy thoát, thì mặt mũi của Lục Vương phủ này cũng mất hết rồi.
“Ngươi không sao đi? Nếu cần giúp đỡ, xin ngươi che mặt lại cho tốt.” Nhẹ nhàng cắn môi, Doãn Ân, báo thù cái tên nam nhân lợi dụng tình cảm của ngươi, nhưng lại khiến ngươi không thể yên tâm đó một chút đi, ngươi chắc sẽ không để ý chứ?
“Ngô…… ngươi…… ngược lại…… cần……. cẩn thận đó…….” Nam nhân sau lưng đột nhiên tập kích lại, mang toàn bộ trọng lượng thân thể đè lên sau lưng ta, một đôi tay đen thui gần như to gấp đôi ta siết chặt khống chế thắt lưng của ta, khiến một người nhỏ nhắn như ta lảo đảo một chút, xém chút ngã lăn.
“Ngươi làm cái gì!” Tiếng gọi thấp có chút không thể đè nén, người này cũng quá……
Giây tiếp theo, tất cả tư duy của ta toàn bộ bị đánh tan, dù có không biết gì hết, ta cũng biết tên đầu sỏ đang đoạt đi hơi thở của ta là đang làm gì!
Hắn đang hôn ta!
Hai bờ môi trong lúc chấn kinh sớm đã bị chiếm lĩnh, sau đó là chiếc lưỡi ấm nóng xâm nhập vào trong miệng ta, sự câu dẫn *** mỵ, trêu chọc, đem cái lưỡi đang trốn tránh của ta hút ra, không chút lưu tình liếm qua mỗi một chỗ nóng bỏng trong khoang miệng của ta.
“Ngô……. bỏ ra…… đừng……” Trước tiên là đờ đẫn, sau đó là tức giận, tiếp theo đó là giãy dụa.
Hai tay bị một bàn tay to lớn chế ngự ra sau lưng, muốn lắc đầu qua trái phải để trốn tránh, nhưng sau não bị một bàn tay khác sống chết ấn chặt.
“……. Không……” Tuy trong đầu vẫn còn thoáng qua ý niệm muốn cắn hắn, nhưng làm sao cũng không có cách nào khiến nó thành hiện thực.
Máu…… ta ghét máu……. Đặc biệt là ghét máu của mình……
Huống hồ cái mạng nhỏ của ta vẫn còn nằm trong tay của người ta, cho dù không có kiếm, ta cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hơn nữa…… thật ấm áp…….
Rõ ràng là cùng một người, tại sao môi của hắn, miệng của hắn lại có thể khiến ta cảm thấy ấm áp?
Hay là vì độc mà hắn trúng phải? Có lẽ là……. xuân dược?
“Ngươi là nam sủng của Lục Vương Gia? Quả nhiên là có nhãn quang, phẩm vị của hắn xác thực là khác biệt với người ta!” Trong lúc hôn trầm, nghe được thanh âm trầm thấp của hắn.
Còn chưa kịp hồi thần, lại cảm giác thân thể chợt đau.
Không biết từ lúc nào, hắn đã mang ta ôm vào trong phòng, không chút thương tiếc ném ta lên giường.
“Cũng tốt, ta muốn giết hắn, hắn hạ dược hại ta, ta dùng người của hắn đến để làm giải dược, cũng coi như là báo ứng của hắn!”
Giải dược? Đây là ý, thật sự là xuân dược sao?
“Đáng tiếc ba thành công lực của lão tử, hừ, không quan hệ, không thì lại từ trong kho thuốc của hắn tìm về!”
Trong hắc ám, ta không nhìn rõ mặt của hắn, đương nhiên, ta cũng không muốn nhìn rõ.
Trong mơ hồ, ta biết hắn đang thoát y phục.
“Đợi một chút, ngươi đừng qua đây!” Ta nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Hắn tựa hồ không nghĩ tới vào lúc này ta còn có thể dùng ngữ khí như vậy, nên cũng thật sự dừng một chút.
Ta cởi đai lưng của mình xuống, độ rộng bằng bốn ngón tay, đủ để che đi đôi mắt của ta.
Dùng nó cột chặt che lại đôi mắt của mình, “Ta không muốn nhìn thấy mặt của ngươi, cho nên, xin đừng hại ta.”
Nếu như cái gì cũng không thể thay đổi, vậy thì, trước cứ bảo hộ tốt chính mình vậy……
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó ta cảm giác được hắn cởi đi y phục của ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.