Căn phòng tối mờ khiến người ta ngủ mê man, Tô Dư tỉnh lại cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, cô sờ trán mới nhận ra mình bị sốt.
Như thường lệ, lúc này dì bảo mẫu đang nấu ăn, xung quanh không có tiếng động nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ. Nhưng cô không phát hiện ra điều gì bất thường, choáng váng bước xuống sàn, định đi ra ngoài uống nước, kết quả lại mất sức ngã ngửa trên mặt đất.
Cô hơi chóng mặt, đấm nhẹ vào chân, đỡ giường từ từ đứng dậy.
Váy ngủ của Tô Dư được làm từ chất liệu cotton mềm mại, rộng rãi và ôm sát người, chiếc váy này được Lục Chương chọn cho cô, trên đó có in hình các nhân vật hoạt hình dễ thương.
Lục Chương chọn đồ cho phụ nữ không chê vào đâu được, chỉ cần anh muốn tặng món quà khiến người khác hài lòng là chuyện rất dễ dàng, nhưng trong mắt anh, Tô Dư vẫn một cô gái không biết gì luôn đi theo sau anh, một cô gái ngây thơ không chịu lớn, chỉ thuộc về mình anh.
Buổi tối ở đây lạnh hơn ban ngày, mấy ngày nay Tô Dư không cử động nhiều, cảm thấy cơ thể còn trẻ mà đã yếu rệu. Cô cầm lấy ly nước bên cạnh giường, từ từ mở cửa ra, ánh đèn hắt ra từ phòng khách không thu hút sự chú ý, cô cũng quên mất mình chưa bật đèn, cả người có chút mơ mơ màng màng.
Khi Tô Dư nhìn thấy người đàn ông thành thục ngồi trên sofa, cả người cô hoàn toàn sững sờ, chiếc ly trong tay rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
Lục Mân Sâm ngồi trên ghế sofa, bên cạnh đôi chân đang vắt vào nhau là một túi quần áo, Tô Dư lùi lại một bước, sau khi nghe hắn kêu tới, cô mới gắng gượng dừng lại.
Cô bất động đứng đó, cảm giác như đã lâu không gặp, lâu đến mức Tô Dư cảm thấy người trước mặt mình có hơi xa lạ, đợi đến khi được thân hình cao lớn của hắn ôm chầm lấy, cô mới nhận ra rằng người này thực sự là Lục Mân Sâm.
Chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô như đang lơ lửng trên mây. Lục Mân Sâm đặt Tô Dư lên ghế sofa, giúp cô thay quần áo khác, trong toàn bộ phòng khách chỉ còn lại tiếng thay quần áo, tiếng hít thở của người đàn ông bên tai khiến cô không làm ngơ được.
Một tay hắn chống trên ghế sofa hôn lên môi cô, mềm mại như lấy được bảo bối đã mất nào đó, Tô Dư từ từ nâng hai tay lên, vòng tay qua cổ hắn rồi hôn lại, nụ hôn dài khiến người khác cảm thấy hoài niệm, nhưng cô vẫn muốn nụ hôn của người đàn ông này, nước mắt Tô Dư rơi xuống, vừa uất ức vừa đáng thương.
Cảm xúc muốn nhìn thấy hắn và không thể nhìn thấy hắn cứ đan xen nhau, cuối cùng chúng chỉ có thể trở thành những giọt nước mắt lặng lẽ.
Lục Mân Sâm ôm cơ thể mảnh khảnh của cô vào ngực, nói: “Tô Dư, lại bị sốt rồi, gầy quá. Mới hơn một tháng không thấy thôi, chuyện gì xảy ra thế?”
Hắn không có tức giận như cô tưởng tượng, ngoại trừ giọng nói chất vấn ra thì không khác gì với lúc trước, cô dựa vào vai hắn, nước mắt làm ướt bộ áo vest gọn gàng sạch sẽ, chóp mũi của cô toàn là mùi của hắn, nhưng cô không thể gọi chú Lục.
Lục Mân Sâm dường như cũng không cố chấp nghe câu trả lời của cô, bàn tay hắn đặt sau lưng, dỗ cô gái nhỏ khóc thút thít đi vào giấc ngủ rồi khoác áo lên người cô, từ từ ôm Tô Dư vào lòng đi xuống lầu mà không hỏi cô có muốn đi theo hắn không.
Coi như Tô Dư vừa đi nghỉ dưỡng, bây giờ hắn tới đây đón cô về.
Điểm khác biệt so với đi nghỉ dưỡng là Tô Dư đã giảm cân rất nhiều, mấy năm nay Lục Mân Sâm nuôi cô chỉ tăng thêm chút thịt, nay lại giảm đi.
Đêm đã khuya, Tô Dư vẫn còn đang sốt nằm đờ đẫn trong vòng tay của Lục Mân Sâm, nghe thấy một đám người đang nói những điều cô không hiểu, Lục Mân Sâm chỉ gật đầu, lúc về cô vẫn không hiểu gì, chỉ cảm thấy vòng tay của hắn rất ấm áp khiến cô rất buồn ngủ.
Giọng nói của Lục Chương loáng thoáng truyền đến tai cô, chỉ chốc lát đôi bàn tay to lớn của Lục Mân Sâm nhẹ nhàng che lỗ tai, dùng chăn che cô lại, rốt cuộc Tô Dư không chống lại nổi cơn sốt, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lục Chương bị vệ sĩ chặn lại, xe anh dừng ở cách đó không xa, tức giận nói: “Ông cố ý sao?”
Anh giấu Tô Dư rất kỹ, không ai tìm thấy cô ở đây, người bên Lục Mân Sâm cũng không có hồi đáp, hôm nay Lục Chương tới nhìn cô mới bị người ta tìm ra được.
Tay Lục Mân Sâm vẫn còn đặt trên tai Tô Dư, hơi ngước mắt lên: “Tô Dư đang bị sốt, không thấy sao?”
Lục Chương nhất thời cứng người tại chỗ, không nói được lời nào.
“Tôi không phản đối việc anh dẫn Tô Dư đi ra ngoài giải sầu.” Lục Mân Sâm nói: “Nhưng đem nhốt cô ấy ở trong phòng không cho ra ngoài, ngay cả cô ấy bị sốt mà cũng không biết, đây chính là thái độ của anh đối với con gái của ân nhân sao?”
Hắn chỉ nói vài câu đã trấn áp Lục Chương trong gang tấc, như một ngọn núi lớn khiến anh không ngóc đầu lên được.
Lục Chương không ngờ là Lục Mân Sâm có thể phát hiện ra chuyện đó, anh nắm chặt tay, không có gì để nói.
“Lục Chương, anh không biết chăm sóc người khác sao?” Lục Mân Sâm chối bỏ anh: “Mấy năm nay anh có thể ung dung như vậy chỉ là vì Tô Dư rất ngoan ngoãn, nếu không có anh, cô ấy sẽ là một người bình thường, có khi còn sống tốt gấp trăm ngàn lần như bây giờ.”
Từng lời nói của hắn như chọc vào trái tim Lục Chương.
“Không phải ông cũng giống vậy sao?” Lục Chương nhịn không được tức giận: “Ông đón cô ấy về làm gì? Để làm một người tình không thể cho người khác trông thấy sao? Ông có tự xem lại mình có xứng không? Một ông già gần 40 tuổi đi tìm cô gái nhỏ chỉ mới 20, ông còn mặt mũi nào không?”
“Tôi không giống như anh.” Lục Mân Sâm nói: “Nhắc đến chuyện này cũng phải cảm ơn anh đã dẫn Tô Dư ra ngoài, vốn là có một vài chuyện tôi không tính nói cho cô ấy biết, nhưng nếu anh đã nguyện ý tới gây chia rẽ như thế, tôi cũng vui vẻ giảm bớt gánh nặng trong lòng Tô Dư. Lục Chương, những người chọc giận tôi đều phải trả giá.”
“Ông muốn làm gì?”
Lục Mân Sâm không nhìn anh, quay đầu nói với tài xế: “Tới bệnh viện.”
Tài xế gật đầu, Lục Chương cố nén ý nghĩ ngăn cản bọn họ, anh quay đầu trở lại xe của mình đi theo bọn họ.
———————————-
Lúc Tô Dư tỉnh lại, trên mu bàn tay vẫn còn đang truyền nước, phòng ốc sạch sẽ rộng rãi, cửa sổ đóng chặt để cản gió.
Cửa phòng lách cách mở ra, Tô Dư quay đầu lại nhìn thấy một y tá lớn tuổi tóc vàng đang đẩy xe đi tới, cô ấy lau người cho Tô Dư, khéo léo thay bình nước truyền mới, nói rằng ngài Lục sẽ đến đây sớm.
Cô ấy phát âm rất chuẩn, Tô Dư ngồi trên giường khẽ mở miệng muốn hỏi hiện tại cô đang ở đâu thì cửa lại mở ra, Lục Mân Sâm bước vào, trên tay cầm theo một chiếc hộp.
Y tá đẩy xe đi ra nhường phòng cho hai người, bây giờ Tô Dư đã tốt hơn rất nhiều, đầu óc minh mẫn, không biết nên nói gì chỉ có thể ngủ tiếp, lấy chăn bông che đầu lại thu mình vào trong chăn.
Tiếng động bên cạnh truyền tới, Lục Mân Sâm kéo rèm cửa sổ ra, bỏ hộp cơm xuống, ngồi một bên nói: “Tới đây dùng cơm.”
Bầu trời xa xăm bị bóng tối bao trùm lấy, nhưng bầu trời đầy sao đêm nay đặc biệt rất đẹp, Tô Vũ buồn bực nói: “Em muốn ở một mình, chú có thể đi ra ngoài được không?”
Cô không còn mặt mũi nào để đối mặt với cơn tức giận của Lục Mân Sâm.
“Muốn tôi ra ngoài cũng được.” Lục Mân Sâm nói: “Giải thích cho tôi nghe xem tại sao hôm đó không nói lời nào đã vội vàng rời đi, hôm nay vừa mới thấy mặt là đã ôm hôn tôi?”
“Xin lỗi, hôm nay em không thoải mái, có hơi mơ hồ.” Tô Dư xin lỗi: “Thành thật xin lỗi.”
“Tô Dư, em cho rằng tôi sẽ không tức giận với em sao?”
Lời này của hắn không xem là dịu dàng lắm, Tô Dư khó hiểu muốn khóc, cô hít một hơi thật sâu nói: “Xin lỗi, sau này em sẽ không làm phiền chú nữa….. Nghe nói chú tính kết hôn, chúc chú hạnh phúc.”
Bụng cô đúng lúc kêu lên không ngừng, cắt ngang lời nói của chính mình, đã gần một ngày Tô Dư không có gì trong bụng.
Lục Mân Sâm kéo chăn ra, Tô Dư nắm chặt kéo chăn lại, tay hắn chống xuống giường, nói: “Nếu dám đi thì tại sao lại sợ tôi kết hôn? Nếu em không ra, tôi sẽ gửi mấy tấm hình trước kia cho Lục Chương xem, cho nó nhìn thấy ngày thường hai chúng ta thích chơi cái gì.”
Tay cô run lên, hắn không thích người khác nhìn thấy cô vào lúc đó, chắc chắn hắn không thể nào giữ những bức ảnh đó trong tay được.
Nhưng Tô Dư biết hắn có thể làm tất cả, ngực cô ngột ngạt chỉ có thể từ từ buông tay ra.
Những vì sao ngoài cửa sổ lấp lánh, Lục Mân Sâm nhẹ nhàng đỡ cô dậy, kê một cái gối sau eo, Tô Dư vẫn im lặng mặc hắn an bài, lúc ăn cơm cũng yên lặng, không dám nhìn hắn một cái.
“Ở đây không sạch sẽ lắm, thức ăn là do tôi tìm chỗ nấu, nếu được thì ăn nhiều thêm một chút.”
Tô Dư không nói lời nào, tốc độ ăn cơm của cô rất chậm, dường như muốn ở cùng hắn lâu hơn một chút.
Trước đây cô rất thích uống canh thịt do Lục Mân Sâm nấu, nhưng lần này cô vừa uống một ngụm đã cảm thấy nôn nao trong bụng, cô rút khăn giấy ra che miệng, giữ giường nghiêng sang một bên ói hết ra, bàn tay Lục Mân Sâm nhẹ nhàng xoa lưng của cô, bóc một viên kẹo mận ra cho cô ăn.
Tô Dư ói một lúc lâu mới quay lại, Lục Mân Sâm đỡ cô dựa vào người hắn, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu khẽ run lên.
Lục Mân Sâm ngồi trên giường bệnh, quay đầu dọn dẹp thức ăn, nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, mai tôi sẽ giải thích cho em những chuyện khác.”
Cánh tay cứng cáp ôm lấy cô, Tô Dư từ từ nắm lấy tay áo hắn, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Em mang thai đúng không?”
Lục Mân Sâm dừng một lát, cầm lấy tay cô, ngăn cản ý câu nói muốn phá thai của Tô Dư: “Em là người rất nhạy bén, nhưng mà có chuyện này tôi muốn nói cho em biết, Lục Chương – người mà em luôn nghĩ tới không phải là con trai của tôi.”
Tô Dư ngây người nhìn hắn, Lục Mân Sâm ôm cô vào lòng, đặt cái gối sau lưng cô.
Tô Dư dựa trán vào ngực hắn nghe nhịp tim, rõ ràng hắn trông có vẻ ổn định về mặt cảm xúc, nhưng nhịp tim lại khiến cô cảm thấy tâm trạng của hắn không bình tĩnh như bề ngoài.
Hắn rút tay về đặt lên bụng cô, hỏi: “Tô Dư, trong mắt em, tôi là người không cẩn thận vậy sao? Em nghĩ lúc tôi mười bốn tuổi đã làm chuyện đó với người đàn bà khác à?”
Tô Dư nghĩ hắn sẽ không, tay cô từ từ nắm lấy góc áo hắn, Lục Mân Sâm cân nhắc đủ mọi phương diện, lúc cô còn chưa kịp nghĩ ra thì hắn đã giải quyết xong mọi vấn đề, cho dù là khi đó hắn còn trẻ, Tô Dư cũng không nghĩ rằng hắn sẽ làm ra một việc lớn như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]