Editor: Mèo Con T'airy
Kể từ ngày tạm biệt Trình Oanh Oanh, đã nhiều ngày Tô Dư chưa nhận được một cuộc gọi nào từ cô ta. Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Trình Oanh Oanh cũng buông tha cho cô rồi.
Cơ thể của Tô Dư từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không tốt, chỉ cần thời tiết thay đổi một chút là cô đã đổ bệnh. Vậy nên cũng hình thành tính cách thích ở nhà, còn hơn là đi ra ngoài với cái cô Trình Oanh Oanh kia.
Cô còn nhớ lúc nhỏ mình bị sốt rất cao, mà đúng lúc đó viện trưởng cô nhi viện đang gặp chuyện không may. Ý thức lúc đó của cô rất mơ hồ, theo lời nói của Lục Chương thì anh ấy từng nghĩ cô sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Anh rất quan tâm đến cơ thể và đôi mắt của cô, thậm chí Tô Dư còn cảm thấy nguyên nhân khiến mắt cô không tốt có liên quan tới anh ấy. Cô muốn nói là mình không sao, nhưng việc này là việc lớn, Lục Chương sẽ không nói cho cô biết.
Tô Dư biết ở trong mắt anh, cô vẫn là một đứa trẻ.
Mà cô cũng đã quen với việc kìm nén cảm xúc của mình.
Lục Mân Sâm không thích Lục Chương cho lắm, theo góc độ Tô Dư mà nói thì hắn chưa từng quá nghiêm khắc với Lục Chương. Dường như tổng giám đốc Lục chỉ cần một người thừa kế dòng máu của nhà họ Lục, nếu như Lục Chương không thể đảm nhận được vị trí kia thì ngay cả Tô Dư cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lục Mân Sâm là một nhà kinh doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-khong-noi/1160327/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.