Editor: Mèo Con T'airy
Bầu trời đêm qua đổ cơn mưa phùn, sáng sớm hôm sau mặt đất đã ướt sũng nước mưa.
Buổi tối Tô Dư ngủ chung với Lục Mân Sâm, cô nửa mơ nửa tỉnh cảm giác được có người đang sờ đầu mình. Lòng bàn tay to lớn ấy thật ấm áp. Cô mở đôi mắt lim dim của mình ra nhưng chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo ngay trước mặt. Bên tai còn nghe thấy giọng nói của Lục Mân Sâm bảo vẫn còn sớm, kêu cô cứ tiếp tục ngủ đi, nghe vậy cô cũng yên tâm nhắm mắt lại.
Hơi thở của kẻ mạnh xung quanh hắn rất nồng, nó được ẩn sâu dưới lớp màng bọc uy nghiêm khiến người khác thở không nổi. Có người kiêng kỵ không dám nói lời nào, chỉ có những người quen với hơi thở này mới có thể chịu được. Ví dụ như là Tô Dư.
Tiếng động cơ xe từ từ biến mất trong buổi sáng yên tĩnh. Không biết đã qua bao lâu, ở bên ngoài xuất hiện tiếng gõ cửa. Má Trương đứng ở bên ngoài nói: "Tô Dư à, khách đến rồi. Con xuống nhanh lên." . truyện ngôn tình
Tô Dư đột nhiên tỉnh dậy, một lúc sau cô mới phát hiện ra vết thương của mình đã được thay thuốc.
Má Trương không ngạc nhiên khi thấy Tô Dư ở trong thư phòng của Lục Mân Sâm, bà chỉ đứng bên ngoài giục cô xuống lầu. Đôi mắt của Tô Dư không tốt lắm nên chỉ có thể từ từ mò gậy đi xuống cầu thang.
Trước khi đi xuống, cô cảm nhận được có một đôi mắt nhìn chăm chú vào mình.
Ánh mắt ấy chỉ đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-khong-noi/1160325/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.