Chương trước
Chương sau
Quý Vân Khai yếu ớt dựa vào bụi cây bên cạnh, nhìn con sói đực ngày càng tới gần, chậm rãi nhắm mắt lại, trên gương mặt tuyệt vọng lộ ra nụ cười bị thảm.

"Giang Phỉ, tạm biệt..."

"Pằng", con sói đực phát ra tiếng gào thảm thiết, ngã gục xuống nơi cách Quý Vân Khai không đến một mét, con sói cái chạy đến bên cạnh nó.

Có thể vật lộn chiến thắng con sói cái, Quý Vân Khai đã là nỏ mạnh hết đà, đối mặt với con sói đực càng hung tợn hơn, anh đã bị thương chỉ còn chờ cái chết.

Không ngờ, thật sự có người đến cứu anh.

Trước khi hôn mê anh trông thấy Giang Phỉ thở hổn hển chạy về phía mình, thấy gương mặt tiều tụy của cô, thấy cô gọi tên anh, anh lại không nghe được, chỉ biết cười ngây ngốc, nỉ non: "Anh nhớ em nên lại xuất hiện ảo giác rồi, ha ha, nhất định lại là ảo giác, ảo giác..."

Khi tỉnh lại, xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Anh mở bừng mắt ra, hét: "Giang Phỉ", ban nãy anh gặp phải ác mộng, nằm mơ con sói kia không chết, lao về phía Giang Phỉ!

Đập vào mắt anh là bức rèm hồng với tường trắng quen thuộc, còn có khuôn mặt cau có của Đường Cạnh Nghiêu.

Quý Vân Khai há to miệng để thở, mới biết mình đang ở bệnh viện, trên mu bàn tay phải còn cắm kim tiêm. Anh yên lặng hai giây, bỗng ngồi dậy, túm lấy Đường Cạnh Nghiêu hỏi: "Giang Phỉ đâu?"

Đường Cạnh Nghiêu yên lặng nhìn anh, giọng nói trầm xuống: "Giang Phỉ đã..."

Trong đầu Quý Vân Khai nổ ầm, đầu choáng váng, lắp bắp nói: "Chẳng nhẽ, đó không phải là mơ? Thật sự... Giang Phỉ... Giang Phỉ... không đâu, anh gạt tôi! Cô ấy không sao hết!"

Đường Cạnh Nghiêu hận không thể tát bay nó! Có người đàn ông nào nửa đêm giá rét đang làm việc thì bị gọi dậy đi lái trực thăng mà không tức giận? Hơn nửa đêm cộng thêm cả buổi sáng, đang chợp mắt thì bị đánh thức, lời mới nói được một nửa lại bị cắt ngang, âu phục thì bị túm nhăn nhó. Nếu không phải xem nó là em họ với đang bị thương, ai thèm để ý đến nó!

Đẩy đầu anh nằm xuống giường, anh ta nói nốt: "Sau khi Giang Phỉ nghe bác sĩ bảo cậu không có nguy hiểm đến tính mạng đã về rồi, bản lĩnh của người ta rất tốt! Cõng cậu buộc dây thừng có thể leo lên trực thăng, còn cậu? Ngất đi như con lợn đó! Sau này đừng bảo là em họ tôi, năng lực còn kém hơn cả phụ nữ!"

Những điều khác Quý Vân Khai đều không nghe lọt, chỉ biết là Giang Phỉ bình yên vô sự, đã về nhà, anh mới thở phào, cả người đều thả lỏng. Anh nhìn vẻ mặt chán ghét của Đường Cạnh Nghiêu, nghĩ đến lời anh ta nói cũng không giận, cười: "Được rồi, sau này cô ấy chính là em dâu anh!"

Khóe miệng Đường Cạnh Nghiêu co quắp, thằng nhóc này vì Giang Phỉ thật đúng là dồn hết tâm trí, ngay cả mắng nó không bằng phụ nữ nó cũng vui vẻ chấp nhận. Nhớ tới lời Cố Trì, anh ta hỏi: "Bây giờ cậu đắc ý lắm hả?"

Quý Vân Khai cười hì hì: "Đương nhiên! Cậu trẻ ra tay, một sẽ thành hai!"

"Tôi thấy chưa chắc." Đường Cạnh Nghiêu lạnh lùng nói, "Nếu cô ấy có tình với cậu thật, bây giờ người bên cậu phải là cô ấy mới đúng", chứ không phải tôi phải dời cuộc họp mà ở đây.

Quý Vân Khai sững ra, sắc mặt trở nên u ám, "Em biết trong lòng cô ấy còn khúc mắc, em sẽ cởi bỏ nó. Nhưng cô ấy có thể cứu em, ít nhất chứng minh trong lòng còn có em, còn có tình nghĩa với em." Anh cười cười, hết sức lạc quan, "Thế là đủ rồi."

Đường Cạnh Nghiêu nhìn anh, không nói nữa.

Chân Quý Vân Khai bị con sói cắn một cái, sâu vào tận xương, nhưng anh vẫn khăng khăng một tuần sau ra viện, chống gậy đến nhà họ Giang.

Giang Phỉ tan ca về nhà thì thấy cỗ xe Maybach đỗ bên cạnh Đại trạch, tò mò nhìn quanh, cửa xe mở ra, Quý Vân Khai chân phải quấn vải đi xuống.

Cô nhíu mày, bước nhanh đến cổng, Quý Vân Khai khập khiễng đuổi theo, gọi cô: "Em chờ đã! Giang Phỉ em chờ đã! Ui cha!"

Giang Phỉ dừng bước, quay đầu lại thì thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, một chân quỳ xuống đất, còn nhếch mép không có ý tốt với cô, Giang Phỉ đi qua hỏi: "Anh tới làm gì?"

"Anh tới tìm em", Quý Vân Khai cố mãi không đứng dậy được, thôi thì quỳ luôn, "Cảm ơn em đã cứu anh."

Giang Phỉ không đỡ anh, nói rõ: "Khỏi cần, về đi!", lại quay người đi.

Quý Vân Khai cuống quýt gọi cô: "Em đợi chút nữa được không!" Mặc dù cô đứng lại nhưng không quay người, Quý Vân Khai hít sâu một hơi, bắt đầu nói: "Anh tên là Quý Vân Khai, năm nay 29 tuổi, tốt nghiệp Học viện Luật Stanford, bằng Thạc sĩ. Hiện đang làm ở tòa án nhân dân cấp cao, thẩm phản cấp hai, đây là thẻ tiền lương của anh." Anh lấy thẻ ngân hàng trong ví ra đưa tới, Giang Phỉ vẫn đưa lưng về phía anh, anh đành nắm chặt nó trong tay, tiếp tục nói: "Ngoài ra, bố anh là Quý Độ - Chủ tịch kiêm giám đốc điều hành tập đoàn khống chế cổ phần Hoa Độ, mẹ anh là Cố Hoa - người hát chính trong Đoàn văn công, chị anh là Quý Tĩnh, gả cho thiếu đông Ngôn thị Ngôn Bá Ước. Những thành viên khác của gia đình, sau khi em chấp nhận anh anh sẽ giới thiệu long trọng với em." Giang Phỉ vẫn không quay lại, anh không ngừng nói: "Tất nhiên, tiền lương của anh không đủ để mang đến cuộc sống sung túc cho em, không sao, hàng năm anh còn có lợi nhuận 5% của Hoa Độ, trên danh nghĩa có hai căn bất động sản, ba chiếc xe, nếu em có hứng thú..."

"Đủ rồi!" Giang Phỉ cuối cùng không thể nhịn được nữa, quay lại trừng mắt nhìn anh, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Quý Vân Khai há to miệng, nhỏ giọng nói: "Anh muốn... anh muốn theo đuổi em thêm một lần nữa."

Giang Phỉ giận quá thành cười: "Anh cảm thấy tôi là người thế nào? Cần anh dùng nhà dùng xe để làm cảm động ư?"

Quý Vân Khai vội vàng giải thích: "Anh biết em không cần, anh chỉ muốn... dùng hết khả năng bộc lộ hết bản thân trước mặt em. Bởi vì lúc trước anh đã giấu giếm em, cho nên bây giờ, anh bộc lộ ra mọi thứ trước mặt em, hy vọng em có thể hiểu anh, chấp nhận anh."

Anh càng nói càng nhỏ, Giang Phỉ càng nghe trong lòng càng bực bội.

Ngay lúc hai người đang giằng co, Giang Đại Đạo đi về, trông thấy điệu bộ ấy còn tưởng thanh niên có giác ngộ đang cầu hôn với con gái chứ!

"Không cần hoa tươi và nhẫn kim cương, tan ca về thẳng nhà đưa thẻ, ừ, thanh niên rất có tư tưởng!" Giang Đại Đạo cười tít mắt gật đầu khích lệ.

Trên đầu Giang Phỉ đầy vệt đen, "Bố, bố vào nhà trước được không?"

"Được được được, không quấy rầy hai đứa, tiếp tục, tiếp tục đi!" Giang Đại Đạo cười ha ha vào nhà, đi hai bước lại không nhịn được quay lại xem, thanh niên lớn lên không tệ, quần áo cầu kỳ, nhưng cái gậy kia là thế nào? Chẳng lẽ bị tàn tật? Chẳng trách ban nãy thấy con gái không vui.

Giang Phỉ đuổi Giang Đại Đạo đi, thở dài, nói với Quý Vân Khai: "Anh về trước đi, chuyện của chúng ta, đã sớm qua rồi."

Quý Vân Khai nào chịu về như vậy, nói: "Chưa kết thúc! Anh còn yêu em, vẫn luôn yêu em. Mà em cũng yên anh, nếu không sẽ chẳng phí công sức lớn như thế đi cứu anh! Nếu em không còn tình nghĩa gì với anh, vì sao không dứt khoát để anh chết đi cho rồi? Chí ít... anh cầu người được người, còn tốt hơn bây giờ, anh cầu mà không được, còn khó chịu hơn cả chết."

Ánh sáng lay động trong mắt anh, hình như có giọt nước mắt, Giang Phỉ không đành lòng, lại nghiến răng cười gằn: "Anh trách tôi cứu anh?"

"Không phải, anh..." Anh phải nói thế nào, anh đánh cuộc bằng mạng sống, chỉ muốn nhìn rõ trái tim chân thật của cô.

"Anh về đi! Chúng ta không thể nào." Không còn không nỡ, không còn lưu luyến, Giang Phỉ bước qua cổng, không nhìn anh lấy một cái.

Cả bữa cơm, Giang Phỉ ăn không tập trung, người giúp việc mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được phải nói: "Cậu thanh niên kia vẫn còn quỳ ở đó..." Chiếc đũa trong tay Giang Phỉ "lách cách" rơi xuống đất, thình lình đứng dậy, cái ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Giang Đại Đạo lo lắng nhìn con gái, Giang Phỉ đi ra cửa nhìn ra ngoài, nghĩ một lúc nói với bố: "Bố ra ngoài khuyên anh ta đi đi!", cô ngừng một chút nói tiếp: "Có chuyện gì thì để sau hãy nói."

Giang Đại Đạo gật đầu, đi ra đến bên Quý Vân Khai, gật đầu tán dương: "Thanh niên có nghị lực như vậy, thậm chí vứt bỏ tự tôn vì để được người đẹp ưu ái, thật không dễ dàng!"

Gương mặt Quý Vân Khai co quắp, nói đứt quãng: "Quỳ đã lâu... chân tê... không đứng lên nổi..."

Trên mặt Giang Đại Đạo hiện lên vệt đen, im lặng đỡ anh dậy, dìu anh vào trong xe, định bụng nhìn anh lái xe đi.

Giang Phỉ thấy anh đi rồi, chuẩn bị thở phào thì đột nhiên có va chạm như động đất, cô hết hồn, vội chạy ra.

Chiếc Maybach của Quý Vân Khai đâm qua hàng rào, đụng vào tường!

Giang Đại Đạo đang đau xót hô: "Ôi giàn cây tử đằng của tôi! Ôi cái bồn cảnh hòn non bộ đá vũ hoa của tôi! Ôi..."

Quý Vân Khai khó khăn lắm mới tháo được dây an toàn và túi khí bảo vệ, nhìn khuôn mặt xanh đen của Giang Phỉ, yếu ớt nói: "Chân tê rần..."

Giang Phỉ thét lên: "Anh cút xuống cho tôi!"

Cô nói là "cút xuống" mà không phải "cút ra đây", nhưng Quý Vân Khai tự động nghe lầm, đi theo cô vào Đại trạch.

Không đợi Giang Phỉ đuổi anh, anh lập tức ngã lên sô pha ra vẻ đau đớn: "Chân anh, đau quá... liệu có thể thành người què thật hay không?"

Giang Phỉ lườm anh một cái, bảo anh gọi điện thoại đến cửa hàng 4S, sau đó thì lên gác. Cô cũng không biết chuyện xảy ra tiếp theo, Quý Vân Khai và Giang Đại Đạo đạt thành hiệp nghị nào đó. Nhưng, kể từ hôm nay, Quý Vân Khai bắt đầu cuộc sống ăn chầu uống chực ở Đại trạch nhà họ Giang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.