Ánh nắng sớm le lói qua khe cửa, chiếu vào căn phòng tĩnh lặng. Trình Túc Vũ từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Cô đảo mắt nhìn quanh, Dương Dịch Hoài không có ở đây. Có lẽ anh đã ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Trình Túc Vũ cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng cánh tay không có chút sức lực. Cảm giác mỏi nhừ lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô tức đến nghẹn họng... Nếu Dương Dịch Hoài còn không tập tiết chế thì từ đây đến lúc sinh con cái tay này của cô xem như phế rồi.
Cach
Cánh cửa phòng bật mở, Dương Dịch Hoài bước vào. Trình Túc Vũ vẫn đang chật vật tìm cách ngồi dậy, thấy anh, cô lườm nguýt một cái rồi quay mặt đi.
Dương Dịch Hoài biết Trình Túc Vũ đang giận dỗi chuyện gì nên không khỏi chột dạ. Anh tiến lại gần, dịu giọng hỏi cô:
"Sáng nay ăn cháo gà được không em?"
Trình Túc Vũ không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng. Dương Dịch Hoài ngồi xuống bên mép giường, khẽ chạm vào trán cô, cười cười nói:
"Dễ thương quá.." Giọng anh trầm ấm, mang theo chút trêu chọc.
Trình Túc Vũ rùng mình, khẽ rụt người lại, nhưng không tránh khỏi bàn tay ấm áp của Dương Dịch Hoài. Mặt cô đỏ lên như quả gấc chín... Mới sáng sớm, tên này quá phạm quy rồi.
Reng reng...
Điện thoại của Dương Dịch Hoài bất chợt vang lên, cắt ngang bầu không khí ngọt ngào lại ngượng ngùng của hai người. Dương Dịch Hoài nhăn mặt, khó chịu chậm rãi nhấc máy, còn không quên nhéo nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-khong-dong-long/3711872/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.