Chương trước
Chương sau
Trình Túc Vũ bị thái độ của Dương Dịch Hoài chọc cười, lúc trước chỉ cảm thấy anh trầm mặc, lãnh đạm, khi nổi giận sẽ nói mấy lời khó nghe, vậy mà bây giờ trước mặt cô lại như trẻ con, hở tí là giận dỗi, khó chiều.

Dương Dịch Hoài bắt gặp nụ cười khẽ trên môi Trình Túc Vũ. Bất giác anh cũng cười theo cô, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm nhỏ, nghiêng mặt, để cô đối diện với mình, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy nhìn cô, giọng anh trầm thấp, có mấy phần ghen tuông:

"Trình Túc Vũ... Em biết rõ tên họ Phó đó thích em, vậy mà vẫn ở bên cạnh làm việc cho hắn."

"Anh ấy thích tôi?" Trình Túc Vũ tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh.

Dương Dịch Hoài sầm mặt, nhéo má cô một cái, khó chịu nói: "Đừng có giả ngu..."

Trình Túc Vũ lắc đầu nguầy nguậy, cô nói với giọng khẳng định: "Không có đâu."

"Trình Túc Vũ... Người có mắt đều nhìn ra, hắn rất quan tâm em đó." Dương Dịch Hoài cau mày, có quỷ mới tin tên Phó Thiên Minh đó không có ý gì với Trình Túc Vũ, hắn còn vì cô mà đánh anh ra thế này.

Trình Túc Vũ thật sự bất lực trước cái lu giấm này, cô thở dài nói:

"Nhưng anh ấy không thích tôi... Người anh ấy thích là Nghiên Nghiên.."

"Hả?" Dương Dịch Hoài ngạc nhiên đến mức giọng nói của anh cũng trở nên gian đoạn. Trong đầu anh hiện lên một cái tên, nhưng vẫn không dám xác nhận, nghi hoặc hỏi lại cô, "Lâm Hi Nghiên?"

"Đúng vậy!" Trình Túc Vũ gật đầu, cao giọng nói.

Dương Dịch Hoài cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng, anh không tin được những gì mình vừa nghe được, rõ ràng là tình địch của anh, sao tự dưng lại trở thành tình địch của thằng bạn chó má Diệp Thành rồi?



Dương Dịch Hoài một phần không dám chắc chắc, một phần lại tò mò nên hỏi tiếp:

"Tên Phó Thiên Minh đó với Lâm Hi Nghiên thì có quan hệ gì?"

Trình Túc Vũ cười cười hỏi lại anh: "Anh quên Nghiên Nghiên là người ở đâu rồi à?"

Dương Dịch Hoài nhớ lại năm đó, Trình Túc Vũ vừa lên cấp ba, đã làm quen được một người bạn mới, người bạn ấy từ thành phố khác chuyển tới, chỉ có một mình, ở một căn trọ nhỏ gần trường học, nên ngày nào Trình Túc Vũ cũng đưa theo cô ấy về nhà ăn cơm.

"Thành phố C... Dương Dịch Hoài bất chợt hiểu ra vấn đề, Lâm Hi Nghiên cùng Phó Thiên Minh đều là người C thành.

"Đúng vậy... Cậu ấy với đàn anh chính là thanh... mai trúc... mã... đó... Trình Túc Vũ gật đầu, cô vừa nói vừa nhấn mạnh từ chữ cho thông não Dương Dịch Hoài.

"Hai nhà sát vách nhau." Hai ngón trỏ còn áp sát vào nhau đôi mắt long lanh nhìn anh, tinh nghịch nói.

Thấy vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ cười cười, cô thấp giọng giải thích:

"Năm hai đại học tôi đến thành phố C ba tháng, Nghiên Nghiên cũng sang đó thăm tôi..."

"Vô tình gặp lại đàn anh Phó lúc đó đang là nghiên cứu sinh của trường..."

"Anh không biết đâu... Khoảng khắc họ gặp lại nhau, ánh mắt của đàn anh Phó dán thẳng lên người của Nghiên Nghiên, hoa rơi ngập trời, gió ào ạt thổi bay mấy sấp tài liệu trên tay anh ấy... Nó thanh xuân, nó vườn trường,... Hai mắt Trình Túc Vũ sáng lên, cô vừa kể, vừa khoa tay múa chân, diễn tả sống động khung cảnh lúc đó lại cho Dương Dịch Hoài.



Nói đến đoạn này, Trình Túc Vũ thở dài một cái, ánh mắt thoáng chút thương cảm:

"Haizzz... Nhưng lúc phát hiện trên tay Nghiên Nghiên còn bế theo cả Tiểu Uyên, đàn anh Phó sượng người, cứng ngắc...

"Từ từ..." Dương Dịch Hoài đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ngắt lời Trình Túc Vũ, ngờ vực hỏi cô, "Lúc Diệp Thành cùng Lâm Hi Nghiên mới ly hôn, Diệp Thành nói là do nó hiểu lầm cô ấy với một thằng ất ơ ở thành phố C.."

"Chính là Phó Thiên Minh?"

"Đúng vậy!" Nghĩ đến chuyện này, cơn giận mấy năm nay đối với Diệp Thành trong lòng Trình Túc Vũ lại bùng lên một lần nữa, nếu không phải nghĩ đến tình cảm anh em nhiều năm tốt đẹp giữa hai người, cô đã từ mặt Diệp Thành từ lâu.

Dương Dịch Hoài: "Cũng vì Phó Thiên Minh quen với Lâm Hi Nghiên mà em mới quen biết hắn ta..."

Thấy Trình Túc Vũ gật đầu xác nhận, trong lòng Dương Dịch Hoài có phần hơi thỏa mãn, cứ tưởng là đào góc tường nhà anh, không ngờ là nhà Diệp Thành... Thôi thì "Đèn nhà ai nấy sáng", vợ ai thì nấy giữ thôi... Dương Dịch Hoài anh sẽ cầu phúc cho người bạn chí cốt của mình.

Nhưng vui chưa được bao lâu, Dương Dịch Hoài lại cảm thấy nguy cơ, nhớ lại biểu hiện ngày hôm nay của Phó Thiên Minh, anh không dám chắc tên này chỉ coi Trình Túc vũ như một người bạn bình thường, anh hỏi:

"Nhưng thời gian qua lâu như vậy... Sao em biết tên Phó Thiên Minh đó không thay đổi đối tượng chứ?"

Quen biết Phó Thiên Minh nhiều năm, cũng từng chứng kiến anh ấy tốt với Lâm Hi Nghiên như thế nào, Trình Túc Vũ khẳng định sẽ không có chuyện hoang đường này xảy ra... Nhưng cô lại rất muốn nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của Dương Dịch Hoài.

Trình Túc Vũ cười cười, giả vờ thờ ơ hỏi lại anh:

"Thay đổi thì sao? Mà không thay đổi thì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.