Phần hông đang chậm chạp chuyển động của Dương Dịch Hoài bất giác khựng lại, trong đầu anh thoáng qua một suy nghĩ "Nó quyết định hạnh phúc nữa đời sau của em đó"... Nhưng lời như vậy anh chỉ dám để ở trong lòng.
Vòng tay bên eo Trình Túc Vũ bất chợt lại siết chặt hơn nữa, Dương Dịch Hoài cọ trán vào má cô, mềm giọng nói:
"Cũng đâu phải là lần đầu em cảm nhận nó như thế này... Đừng để ý...
"Ngủ đi... Ha...
Trình Túc Vũ theo bản năng khước từ sự đụng chạm của Dương Dịch Hoài, cô nghiêng đầu né tránh, khi môi mỏng mở hờ, mấp máy muốn mắng người thì thanh âm trầm thấp của Dương Dịch Hoài đã vang lên bên tai, ngữ khí mang theo mấy phần uy hiếp.
"Em mà mở miệng anh sẽ hôn em"
Đêm hôm đó, Dương Dịch Hoài mới hiểu "Tự tạo nghiệt không thể sống" là như thế nào, người đã nằm trong lòng nhưng không thể làm ăn gì được. Trình Túc Vũ ban đầu còn ngọ ngoạy muốn thoát khỏi cái ôm của Dương Dịch Hoài nhưng chỉ năm, mười phút sau, cô đã ngủ say trong vòng tay anh, có lẽ là do một ngày quá mệt vì bị con ma bệnh này dày vò.
Tư thế ngủ của Trình Túc Vũ thật sự rất đẹp, đẹp đến mức Dương Dịch Hoài phải gác tay lên trán, thở gấp cả đêm.
Khi ngủ say, Cô xoay người, theo bản năng rúc đầu vào lồng ngực anh, đôi chân thon dài tự nhiên gác lên chân Dương Dịch Hoài, không biết vô tình hay cố ý, đầu gối lại chạm vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-khong-dong-long/3679299/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.