Chương trước
Chương sau
Chưa để Diệp Thành kịp trả lời, Trình Túc Vũ đã cầm lấy túi xách của mình, cô rời đi rất gấp gáp gần như là chạy ra khỏi nhà.

Cạch

Tiếng cửa gỗ nặng nề khép lại, căn nhà nhỏ vừa nãy còn náo loạn ầm ĩ giờ chỉ còn lại hai người đàn ông mang tâm trạng rối bời đứng như trời trồng bên cạnh chiếc bàn ăn chưa từng có người động đũa.

Diệp Thành quay sang nhìn Dương Dịch Hoài chằm chằm, ngữ khí vô cùng khó chịu, bất mãn nói:

"Này Dương Dịch Hoài... Tao thấy mày điên đủ lâu rồi đó."

Dương Dịch Hoài không nhìn Diệp Thành, anh vừa rút một tờ khăn giấy phủi lên vết bẩn trên áo mình vừa cao giọng nói:

"Là cô ta tính kế tao... Mày không thấy sao hả?"

"Em ấy muốn tính kế mày hay muốn làm gì mày đã làm từ lâu rồi... Không cần đợi tới bây giờ đâu."

Lời này của Diệp Thành làm cho nhận định của Dương Dịch Hoài có phần xao động, Diệp Thành nói đúng, 15 tuổi Trình Túc Vũ đã bày tỏ tình cảm với anh, 18 tuổi cô gần như quấn lấy anh không buông, 7 năm qua, nếu Trình Túc Vũ muốn, Dương Dịch Hoài có khi còn bị đi tù vì cô chưa thành niên cần gì phải đợi tới ngày hôm nay. Nhưng vì cái tôi cao hơn cái đầu của mình, Dương Dịch Hoài vẫn anh gạt đi những suy nghĩ trong lòng, lảng tránh ánh mắt của Diệp Thành, gần như khẳng định nói:

"Vì Tô Tịch Nhan trở về... Vì cảm thấy nguy cơ."

"Tao khinh..." Diệp Thành lớn tiếng quát vào mặt Dương Dịch Hoài.

Làm bạn với nhau gần 30 năm, từ lúc còn bập bẹ vài tiếng đầu đời, lần đầu tiên Diệp Thành có thái độ như này với mình, Dương Dịch Hoài thoáng chốc khựng người, nhưng rất nhanh sau đó anh lại cười khẩy nhìn Diệp Thành, giọng nói đầy mỉa mai:



"Mày thì hay rồi... Vì Lâm Hi Nghiên mày cũng muốn đứng về phía Trình Túc Vũ... Đổi trắng thay đen."

"..."

Trong lúc Diệp Thành bị Dương Dịch Hoài làm cho tức đến nghẹn họng không nói được lời nào thì Lâm Hi Nghiên phía sau đã đi tới, cô thất vọng nhìn Dương Dịch Hoài, lạnh giọng nói:

"Dương Dịch Hoài... Nếu anh không thể nói lời nào tốt đẹp hơn thì anh cút khỏi nhà tôi đi."

Nhìn thấy Dương Dịch Hoài đã rời đi, Lâm Hi Nghiên quét mắt lườm Diệp Thành, cô nghiêm giọng cảnh cáo:

"Sau này anh còn giao du với loại người này thì đừng có đến tìm tôi nữa."

Thấy Diệp Thành im lặng không nói gì, lại đột nhiên nhớ ra nhiều chuyện cô nhếch miệng cười, ngữ khí đều là mỉa mai anh:

"Mà tôi quên... Hai người vốn là cùng một loại mà..."

"..."

Lâm Hi Nghiên hậm hực xoay người muốn về phòng thì bị Diệp Thành níu lại:

"Này... Vợ à, không phải như em nghĩ đâu... Về mức độ khốn nạn anh còn thua xa nó nhiều lắm đó..."



"Thua chỗ nào?" Đáy mắt Lâm Hi Nghiên có ý cười, nhưng dáng vẻ vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi lại anh.

Diệp Thành cười cười, trong lời nói đều muốn lấy lòng cô:

"Nó có rất nhiều bạn gái cũ... Còn anh chỉ có mình em."

***

Dương Dịch Hoài mang theo tâm trạng bực bội xuống nhà xe, khi anh mở cửa ghế lái tính ngồi vào trong thì lại phát hiện cả bốn bánh xe của mình đều xẹp lép, không còn một chút áp suất lốp bên trong.

Nếu chỉ có một bánh xe bị xì hơi có thể nói là xui xẻo, nhưng cả bốn bánh đều không thoát khỏi số phận thì chỉ có thể là nhân hoạ.

Tâm trạng đã không tốt còn gặp phải cảnh chó má này, Dương Dịch Hoài tức đến đỏ mắt, anh đá mạnh vào bánh xe, xoay người tính đi tìm bảo vệ khu vực xem camera thì thấy Trình Túc Vũ đứng ở khu đỗ xe phía đối diện, trên tay còn cầm theo một con dao bấm Chris Reeve Knives một lưỡi màu đen tuyền, vẻ mặt thách thức nhìn anh.

Dương Dịch Hoài nhận ra con dao đó vì chính anh đã tặng nó cho cô. Khi Trình Túc Vũ vừa vào cấp 3, vì nhà khá gần trường nên cô muốn tự đi học một mình. Cô gái đang tuổi trưởng thành, xinh đẹp lại đáng yêu, dễ thu hút những tên lưu manh có ý đồ không tốt trong trường học. Trong một lần từ trường về nhà, Trình Túc Vũ đã bị đám lưu manh đó bám theo, nếu không phải Dương Dịch Hoài kịp thời xuất hiện, hậu quả như thế nào Trình Túc Vũ cũng chưa từng dám nghĩ đến. Sau ngày hôm đó, Dương Dịch Hoài đã tặng cho cô một con dao để phòng thân, ngày đó anh còn nói chỉ cần cô là tự vệ chính đáng thì trời có sập xuống anh cũng sẽ chống cho cô. Nhưng có chết Dương Dịch Hoài cũng không ngờ, lần đầu tiên cô sử dụng con dao ấy lại là đâm thủng hết bánh xe của anh.

Dương Dịch Hoài tức đến nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế tâm trạng đã gần như bùng nổ của mình, gằn giọng hỏi:

"Trình Túc Vũ... Cô phá xe tôi?"

Trình Túc Vũ đứng ở phía bên kia làm như không thấy vẻ mặt đen như đít nồi của anh, dửng dưng hỏi lại:

"Thì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.