Trình Túc Vũ bất giác nhớ lại đêm hôm đó, chuyện xảy ra giữa cô và Dương Dịch Hoài trong phòng nghỉ đúng là có chút khó nói nhưng những người như bọn họ lấy quyền gì xen vào chuyện riêng của người khác.
Trình Túc Vũ nhìn Hiểu Linh, khinh khỉnh nói:
"Cô nghĩ cô là ai mà tôi làm gì phải giải thích với cô..."
Thái độ của Trình Túc Vũ làm cho Hiểu Linh tức đến đỏ mắt, cô ta gân giọng nói:
"Rõ ràng là cô làm chuyện bẩn thỉu không giải thích được..."
Trình Túc Vũ cười cười, "Cô là chó à... Thích cắn bậy như thế."
"Cô nói ai là chó?" Lần đầu tiên trong đời Hiểu Linh thấy một nhân viên mới vừa láo toét vừa lì lợm như Trình Túc Vũ, cô ta tức đến nổi hơi thở phập phồng thành tiếng liếc Trình Túc Vũ đến trợn mắt.
Trình Túc Vũ cười khẩy, tiến sát lại gần Hiểu Linh, cô chầm chậm nhả ra từng chữ trước mặt cô ta:
"Ai trả lời... thì là người đó."
Trình Hiểu Linh tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Mày... Tao đánh chết mày..."
Dứt lời, cô ta lao vào nắm tóc Trình Túc Vũ dằn xuống.
"Á..."
Bị tấn công bất ngờ Trình Túc Vũ hét lên một tiếng, theo phản xạ nắm lấy đầu Hiểu Linh giựt mạnh. Cô quát lớn:
"Dám đánh tôi... Tưởng bà đây nhỏ con thì dễ ăn hiếp sao hảaaaa..."
Cả đám người vây lại, nhìn thì có vẻ muốn can ngăn hai người nhưng lại tranh thủ cào cấu Trình Túc Vũ mấy cái, Trình Túc Vũ cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-khong-dong-long/3675163/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.