Dương Dịch Hoài quay sang nhìn cô, thấy Trình Túc Vũ mặt cắt như không còn một giọt máu, mồ hôi trên trán cứ túa ra khiến người luôn giỏi giữ bình tĩnh như anh cũng hoảng sợ. Anh đỡ lấy Trình Túc Vũ, để cô dựa vào ngực mình, bàn tay to lớn bất giác đưa lên, tại chỗ bàn tay Trình Túc Vũ đang ôm lấy bụng mình, anh gạt nhẹ tay cô ra, đặt tay mình lên đó dịu dàng xoa nhẹ, giọng nói của anh cũng không giấu được vẻ lo lắng hỏi cô:
"Có sao không?"
Trình Túc Vũ lắc đầu nói: "Chắc là lại đau dạ dày."
Cô có bệnh dạ dày, chuyện này cũng không phải lần đầu gặp phải, chỉ cần uống thuốc, nằm nghỉ một lúc là sẽ hết đau.
"Anh đưa em về..."
Dương Dịch Hoài mở điện thoại nhắn gì đó cho Tô Tuyết rồi mới đỡ lấy Trình Túc Vũ rời đi, chưa kịp bước ra khỏi cửa lớn, một giọng nói có vẻ khẩn trương gọi anh lại:
"Anh Dịch Hoài... Tiệc còn chưa kết thúc mà."
Dương Dịch Hoài quay đầu, nhìn Tô Tịch Nhan không kiên nhẫn nói:
"Anh có việc... Anh về trước đây."
***
Trên xe, sau khi uống thuốc, Trình Túc Vũ nhắm mắt ngả lưng ra ghế phụ nghỉ ngơi. Dương Dịch Hoài bên cạnh vừa lái xe vừa trông chừng cô, thấy mi tâm của Trình Túc Vũ đã giản ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng hỏi:
"Đỡ hơn chưa?"
Trình Túc Vũ nghiêng đầu sang nhìn anh, thấy anh lo lắng cho mình như vậy cô cũng không muốn tiếp tục căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-khong-dong-long/3675159/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.