Chương trước
Chương sau
Diệp Thành đến tìm Dương Dịch Hoài, vừa bước vào đã nhìn thấy Trình Túc Vũ thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa phòng làm việc đã đóng kín đến nổi anh bước đến trước mặt, khua tay qua lại trước mắt cô, con ngươi Trình Túc Vũ vẫn không hề dao động, anh lo lắng hỏi:

"Tiểu Vũ... Em sao vậy? Có ổn không?"

Cạch

Đúng lúc này cánh cửa phòng làm việc mở ra, đáy mắt của Trình Túc Vũ khẽ động, đôi tay vô thức siết chặt lấy gấu váy mình, chỉ là một cô gái có phần hơi xinh đẹp, có thể là người quen cũ của Dương Dịch Hoài thôi đã khiến cho cô cảm thấy lo lắng, bất an như thế này. Trình Túc Vũ cũng cảm thấy mình thật thất bại.

Diệp Thành cũng theo bản năng xoay đầu nhìn về hướng cửa, nhìn thấy cô gái bước ra từ phòng làm việc của Dương Dịch Hoài anh cũng không khỏi tròn mắt kinh ngạc.

Tô Tịch Nhan nhìn thấy anh, bộ dạng phấn khởi, vui mừng gọi anh:

"Anh Diệp Thành!"

Diệp Thành liếc nhìn Trình Túc Vũ, trong mắt có điều gì khó nói, anh cười gượng đáp lại Tô Tịch Nhan:

"Tịch Nhan... Em về nước rồi sao?"

Tô Tịch Nhan vừa bước về phía Diệp Thành đang đứng cạnh bàn làm việc của Trình Túc Vũ ở bên này vừa cười nói: "Em về cũng được một thời gian rồi."

Diệp Thành gật đầu tỏ ý đã biết, đối diện với Tô Tịch Nhan anh cũng không có quá nhiều chuyện để nói, một phần là không quá thân thiết, một phần anh vẫn nghiêng về phía Trình Túc Vũ hơn.

Thấy Diệp Thành cư xử gượng gạo với mình như vậy, Tô Tịch Nhan cũng hơi gượng, cô ấy huýt vai một cái, nở ra một nụ cười xả giao tiêu chuẩn nói:

"Em có việc đi trước... Hôm nào gặp."

"Hôm nào gặp." Diệp Thành cũng lịch sự đáp lại, nhưng trong lòng anh chỉ muốn nói với cô ta, "tôi gặp cô để làm gì?"



Tô Tịch Nhan vừa rời đi, một tiếng gọi trầm thấp, lạnh lẽo đã vang lên sau lưng Diệp Thành:

"Anh Thành..."

Cả người Diệp Thành cứng đờ, anh biết chắc tiểu ma vương này lại chuẩn bị hỏi cung anh, giờ nếu bỏ chạy thì anh sẽ sống không yên với Trình Túc Vũ, trường hợp tệ hơn là cô sẽ đi cáo trạng với Lâm Hi Nghiên, lúc đó đến cả vợ anh cũng không nhìn mặt anh.

Diệp Thành cười cười quay đầu lại, chỉ là anh không ngờ phản ứng của Trình Túc Vũ lại khác xa với những mường tượng trong đầu anh, cô nháy mắt nhìn anh hỏi: "Anh có muốn biết tối nay Nghiên Nghiên đi đâu không?"

Hai mắt Diệp Thành loé sáng, anh chống tay lên chiếc bàn làm việc của Trình Túc Vũ, kích động trả lời: "Muốn... Muốn..." Câu hỏi này đã đánh vào trúng tim đen của Diệp Thành, anh biết tối nay Lâm Hi Nghiên có một cuộc hẹn, chỉ là hẹn với ai, hẹn ở đâu thì anh không biết, hôm nay đến Dương Thị mục đích của anh chính là nhờ Dương Dịch Hoài tìm cách cạy miệng Trình Túc Vũ giúp anh, vì giữa anh và Lâm Hi Nghiên trong lòng Trình Túc Vũ đương nhiên Lâm Hi Nghiên có trọng lượng hơn anh, còn giữa Lâm Hi Nghiên và Dương Dịch Hoài thì anh cũng không rõ, nhưng rất đáng để cược một lần.

Trình Túc Vũ nhếch miệng cười, cô nói: "Theo em..."

Trình Túc Vũ đưa Diệp Thành đến thang thoát hiểm của công ty, xác nhận xung quanh không có ai, cô mới trầm giọng hỏi anh:

"Cô gái kia với Dương Dịch Hoài có quan hệ gì?" Diệp Thành nhìn cô, lúc này anh thật sự rất nghiêm túc, không chỉ vì muốn moi thông tin của Lâm Hi Nghiên mà là thật sự lo lắng cho Trình Túc Vũ, anh hỏi: "Em thật sự muốn biết sao?"

Đứng trên cương vị của Diệp Thành, anh cũng như Dương Dịch Hoài nhìn Trình Túc Vũ lớn lên, anh xem cô như em gái, đương nhiên cũng không muốn cô tổn thương, càng không muốn người tổn thương cô lại là Dương Dịch Hoài, cả hai đều là người quan trọng đối với anh.

Trình Túc Vũ gật đầu, ánh mắt kiên quyết nhìn anh khiến Diệp Thành chỉ biết bất lực thở dài, anh vừa nói vừa thận trọng quan sát biểu cảm của cô:

"Cô ta tên Tô Tịch Nhan là bạn gái cũ... Nói đúng hơn là mối tình đầu của nó."

"Là người anh nói 7 năm trước?" Trình Túc Vũ kinh ngạc hỏi lại. Cô vẫn nhớ 7 năm trước, khi vô tình nghe được Diệp Thành cùng Dương Dịch Hoài nói chuyện về cô bạn gái này, Trình Túc Vũ đã sợ hãi, lo lắng mất anh đến nỗi không nhịn được mà nói cho anh biết hết tình cảm của mình, chính vì sự hấp tấp ngày hôm đó đã khiến cho mối quan hệ của hai người có khoảng cách, anh một mực né tránh cô, còn cô thì lại không dứt ra được, đã đâm lao thì đành phải theo lao, từ khi Dương Dịch Hoài về nước vẫn luôn độc thân, Trình Túc Vũ liền dứt khoát công khai theo đuổi anh.

Diệp Thành gật đầu, anh kể lại cho Trình Túc Vũ mọi chuyện giữa Tô Tịch Nhan và Dương Dịch Hoài mà mình biết. 7 năm trước khi anh và Dương Dịch Hoài đều bước vào năm cuối đại học, Trình Túc Vũ cũng chỉ mới 15 tuổi, Tô Tịch Nhan là đàn em cùng khoa với Dương Dịch Hoài nhỏ hơn bọn họ 2 tuổi. Giữa Tô Tịch Nhan và Dương Dịch Hoài không phải là ai theo đuổi ai, chính Diệp Thành cũng không hiểu tại sao hai người họ lại thành một đôi, theo như lời của Dương Dịch Hoài thì chính là cả hai cùng bật đèn xanh, rồi cứ thế xác định mối quan hệ. Nhưng họ chỉ ở bên nhau một thời gian, chưa được 3 tháng thì Tô Tịch Nhan chủ động chia tay, lí do của cô ta chính là ba mẹ của cô ta dự tính ra nước ngoài lập nghiệp, cô ta phải đi theo, không thể chịu đựng được việc yêu xa nên quyết định chia tay để Dương Dịch Hoài có thể tìm người tốt hơn. Dương Dịch Hoài cũng rất thoải mái đồng ý, tình cảm không quá sâu đậm, nhưng dù sao cũng là mối tình đầu, bao nhiêu năm qua chính Diệp Thành cũng không biết anh còn nhớ đến Tô Tịch Nhan hay không?

Dương Dịch Hoài kể xong, anh lo lắng nhìn Trình Túc Vũ, muốn lên tiếng an ủi cô, nhưng lại không giỏi ăn nói. Trình Túc Vũ trầm ngâm một hồi lâu, cô lại nhìn Diệp Thành, ánh mắt ngờ vực lại có mấy phần hi vọng, buồn bã hỏi: "Anh nói xem họ có khả năng quay lại không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.