Một lát sau. 
Hạ Kiều trở lại phòng, đưa nhiệt kế cho Thiệu Phong rồi để mặc hắn tự xử. 
Nhận lại nhiệt kế, vừa xem nhiệt độ hiển thị, Hạ Kiều vừa chậm rãi nói: "Gọi người của anh đến đón anh đi." 
Thiệu Phong khựng người, toàn thân căng cứng. Hắn bặm môi, dùng đôi mắt hơi mê man vì sốt nhìn cô chằm chằm. 
Hắn lật chăn, nằm xuống đất. 
"Anh... anh ngủ dưới đất cũng được. Đừng đuổi anh đi." 
Chứng kiến bộ dạng đáng thương như bị kẻ xấu bắt nạt của Thiệu Phong, Hạ Kiều khẽ giật khóe môi. Cô thở dài, lắc đầu đầy quả quyết. 
"Không được. Nhà tôi rất nghèo, không đủ tiền nuôi thêm cục nợ là anh đâu." 
Thiệu Phong trợn mắt. Thiên kim tiểu thư Hạ gia mà lại dám thốt ra câu này, còn không có một chút chột dạ nữa chứ. Năm năm trước, trong lúc ly hôn, Hạ Kiều thậm chí còn kiêu ngạo nói "nhà họ Hạ không thiếu tiền, tôi lại càng không thiếu tiền". 
Thiệu Phong hắn không phải thằng ngu không có não, đương nhiên biết Hạ Kiều muốn tống cổ hắn ra khỏi nhà. Nhưng một khi đã bước chân vào đây, hắn sẽ không rời đi, trừ phi rơi vào bước đường cùng. 
Khẽ lắc đầu, Thiệu Phong cất giọng khàn đặc: "Không nghèo. Tài sản của anh đều đứng tên em." 
Hạ Kiều:??? 
Hắn chuyển nhượng tài sản khi nào? Tại sao cô không biết? 
Thấy Hạ Kiều sửng sốt, Thiệu Phong lại nhân cơ hội bồi thêm câu nữa: "Cho nên, bây giờ anh chính là kẻ hai bàn tay trắng. Vợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-dung-dan-truoc-em/2872724/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.