Thiệu Phong cắn răng, chịu đựng cơn đau nhức truyền đến từ bả vai. Ngay khi phát hiện ra đám cháy, hắn đã liên lạc với người của mình, để họ lái trực thăng đến cứu trợ. 
Trên người hắn có gắn định vị, tính toán thời gian, chắc hẳn họ đã sắp đến nơi rồi. Thiệu Phong quyết định liều một phen. Hắn lần nữa leo lên tầng 12, nơi vụ hỏa hoạn diễn ra ít mãnh liệt nhất. Vào một căn phòng chưa bị lửa lớn tàn phá, hắn lấy chăn ướt bít kín khe cửa, sau đó mở tung cửa ban công. 
Hắn đứng trên ban công, cúi đầu xuống liền trông thấy xe cứu hỏa và mức độ tàn phá của đám cháy. Ngọn lửa bắt đầu từ tầng mười, sau đó lan ra các tầng lân cận. Hiện tại đã lan khắp tầng chín rồi. 
Kiều Kiều... 
Thiệu Phong lẩm nhẩm tên Hạ Kiều, bàn tay vô thức siết chặt lan can. 
Em nhất định phải bình an. 
Tôi cũng sẽ bình an trở về. 
"Nhìn kìa. Ban công tầng 12 có người!" 
Không biết là ai đột nhiên hô lên. Đám đông bên dưới theo quán tính ngẩng đầu lên, liền trông thấy Thiệu Phong đứng dựa sát vào lan can. Phía sau là khói lửa hung tàn. Nhìn thấy một màn này, trái tim tất cả đều không hẹn mà cùng run lên. 
Có người hô hoán. 
"Ai đó lên cứu cậu ấy đi." 
"Không lên được. Lửa lớn quá. Lính cứu hỏa chỉ có thể lên đến tầng chín thôi." 
"Chẳng lẽ cứ để anh ấy chết vậy sao? Thang đâu?" 
"Với không tới!" 
Đúng lúc ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-dung-dan-truoc-em/2872701/chuong-25.html