Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, shipper không như thường lệ đem hoa đến nữa. Hạ Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây ăn không ngon, ngủ không yên, nhiều lúc còn nôn mửa không lý do. Kỳ kinh nguyệt không đúng hẹn gõ cửa như bình thường khiến Hạ Kiều nảy sinh nghi ngờ.

Không phải... cô lại mang thai đấy chứ?

Hạ Kiều kinh hãi trước suy đoán của bản thân. Cô lập tức xin nghỉ làm một hôm, chạy như bay đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra.

...

Hai tiếng sau.

"Chúc mừng cô, là song thai."

"Song thai?" Hạ Kiều trợn mắt. Cái quái gì vậy? Cô mang thai những hai đứa lận! Trước đây mang thai Hạ Hoài, bụng đã to đến mức đi lại khó khăn. Bây giờ mang thai những hai đứa, vậy chẳng phải cô sẽ nằm liệt trên giường hay sao? Hạ Kiều rối rắm, vừa mừng vừa lo: "Bác sĩ, cô không nhầm chứ? Tôi thật sự..."

"Nhầm là nhầm thế nào. Mau, qua đây, tôi cho cô xem." Bác sĩ vẫy tay, vừa chỉ vào màn hình máy tính, vừa kích động nói: "Chỗ này, nhìn kĩ, là hai nhau thai. Cho nên, cô mang song thai. Trời ơi, đây là lần đầu tôi khám ra song thai đấy. Quá hưng phấn!"

"Đúng rồi. Chồng cô đâu? Sao lại để cô đến đây một mình?"



Hạ Kiểu cười gượng gạo trước sự niềm nở của vị bác sĩ trẻ. Chồng ư? Đúng là cô từng có chồng, nhưng hiện tại thì không. Cô chỉ là một bà mẹ đơn thân cực phẩm thôi.

Hạ Kiều lắc đầu, mỉm cười không nói. Sau khi chào tạm biệt bác sĩ thì cầm túi xách ra về. Vừa về đến nhà, đập vào mắt Hạ Kiều là hoa cúc vạn diệp chất thành đống, che kín cả cửa nhà của cô. Alan đứng một bên cầm điện thoại sống ảo, song lại cầm chổi lên quét quét.

Thấy Hạ Kiều trở lại, Alan liền cười toe toét: "Shia, nãy mình thấy hơn mười người từ các cửa hàng hoa khác nhau đem chúng đến đấy. Nói đi, là thiếu gia nhà giàu nào đang tán tỉnh cậu vậy?"

"Là một con chó già nua."

Alan:???

Hạ Kiều cười đầy ẩn ý, vươn tay cầm lấy một bó hoa, sau đó mới nói: "Cậu giúp mình gọi người đến dọn đống này nhé, cảm ơn."

Dứt lời, Hạ Kiều vẫy tay tạm biệt Alan rồi vào nhà. Đóng của lại, Hạ Kiều dựa lưng lên cửa, khóe miệng cong cong. Tiếng cười trầm thấp vang lên trong không gian im ắng.

Hạ Kiều đã nói dối.

Cô không thích hoa cúc vạn diệp.

Hạ Kiều không thích bất cứ loại hoa nào. Sở dĩ cô muốn cúc vạn diệp, bởi vì ý nghĩa của nó là tình yêu vĩnh cửu. Thiệu Phong ngu ngơ bị cô lừa cho một vố. Nhưng một lần này, cô cũng nhìn thấy thành ý của hắn rồi.

...

Một tuần gần đây, Hạ Kiều liên tục ốm nghén. Tuy cô đã dặn không được để lộ cho Thiệu Phong biết, nhưng Hạ Hoài lại vô cùng lo lắng. Nó không biết mẹ bị làm sao, chỉ cho rằng mẹ bệnh rồi.

Hơn nữa, bệnh còn rất nặng. Một tuần vẫn chưa khỏi.

Hạ Hoài hít sâu một hơi, nhân lúc Hạ Kiều không để ý mà lẻn ra khỏi nhà. Thằng bé chạy sang nhà Thiệu Phong, đập cửa gây chú ý.



Không biết vì lí do gì, từ sau khi vứt bỏ thù hận, người đầu tiên Hạ Hoài nghĩ đến mỗi lần khó khăn đều là hắn. Đây là sự kì diệu của tình phụ tử sao?

Thiệu Phong bị đập cửa cảm thấy phiền phức. Hắn tức tối chạy ra mở cửa, vừa mới mắng "mẹ nó" đã lập tức ngậm miệng. Ba giây sau, Thiệu Phong lật mặt.

"Con có chuyện gì sao?"

"Ông già, gần đây mẹ rất hay nôn mửa, cái gì cũng ăn không vô. Có phải mẹ bệnh rồi không?"

Hạ Hoài lo lắng hỏi. Chưa kịp nói xong, Thiệu Phong đã lập tức xách cổ áo nó lên, lôi thẳng vào nhà Hạ Kiều.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh sau một trận ốm nghén, Hạ Kiều giật mình sửng sốt nhìn một già một trẻ đang khoanh tay đứng trước mặt mình. Trực giác réo lên hồi chuông cảnh báo, hệt như giây sau sẽ xuất hiện điều chẳng lành.

Tâm trạng Thiệu Phong ngổn ngang. Hắn dường như đã có đáp án trong lòng, nhưng lại sợ bản thân đoán sai. Bàn tay vô thức siết lại thành nắm đấm. Con ngươi đen kịt xoáy sâu vào đôi mắt hoảng loạn của Hạ Kiều. Hắn thấp thỏm thăm dò.

"Kiều Kiều... em có thai rồi?"

"Cái gì? Ông bị điên à?" Hạ Hoài tức giận hét lớn. Mẹ chỉ nôn thôi mà, sao lại có thai được? Với lại, mẹ đâu có ấy ấy với ai đâu. Chằng lẽ lúc nó không để ý, mẹ bị thằng khốn nào đó ăn đậu hũ rồi?

Thằng khốn nào đó: "..."

Hạ Kiều cười ngặt nghẽo khi thấy ai đó bị mắng: "Ừ, có thai rồi."

Ầm, ầm.

Hạ Hoài đứng hình tại chỗ.

Thiệu Phong bất ngờ, hai mắt mở to, lên cơn co giật.

Hạ Kiều giống như không nhìn thấy biểu hiện khác lạ của hai cha con, tiếp tục nói: "Là song thai."

Rầm!

Cơ thể to lớn của Thiệu Phong lập tức ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

___

Chà: Tiểu kịch tường.

Hạ Kiều: QAQ, chồng quá yếu, phải làm sao? Online chờ, gấp gấp!!!

Thiệu Phong:... Anh có thể một đêm bảy lần.

Hạ Hoài: Sao cha không bốc phét mình có mười quả thận luôn đi?

Thiệu chó:...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.