Thiệu Phong tỉnh dậy từ trong cơn mê. Hắn bàng hoàng, không dám tin vào những gì bản thân nghe thấy.
Hạ Kiều... thật sự chấp nhận hắn một lần nữa sao?
Có phải hắn quá áp lực, quá mệt mỏi nên nảy sinh ảo giác không?
Rõ ràng... rõ ràng Hạ Kiều ghét hắn như vậy, hận hắn như thế...
Cạch. Cửa phòng đột ngột mở ra.
"Anh tỉnh rồi?"
Hạ Kiều đỡ eo, khó khăn bước vào phòng.
"Kiều Kiều..." Thiệu Phong cất giọng khàn khàn, nghe như sắp khóc đến nơi.
"Em đây."
"Anh... anh không nằm mơ chứ?"
"Không nằm mơ." Hạ Kiều hiển nhiên biết Thiệu Phong đang hoang mang điều gì. Cô nở nụ cười, cho hắn sự chấn an nhẹ nhàng: "Là sự thật. Thiệu Phong, chúng ta... yêu lại từ đầu đi."
Tí tách...
Giọt lệ nóng ấm không báo trước bất ngờ tràn r từ khóe mắt hẹp dài.
Toàn thân Thiệu Phong chấn động, run rẩy kịch liệt như có dòng điện chạy qua.
Một câu nói của Hạ Kiều phá tan ảo tưởng của Thiệu Phong, cũng phá tan sự bất an vô tận của hắn, đem đến cho hắn niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.
Hắn đã từng vì kiên trì, vì nỗ lực mà thật sự mệt mỏ và suy sụp. Ngay lúc không biết còn chống đỡ được bao nhiêu trước khi tuyệt vọng, Hạ Kiều lần nữa trở thành ánh sáng, vươn tay cứu vớt hắn.
"Vợ ơi..."
Âm thanh Thiệu Phong nghẹn ngào. Hắn khóc nấc lên, hệt như một đứa trẻ phạm sai lầm được mẹ hiền bao dung, tha thứ.
"Vợ, anh nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-dung-dan-truoc-em/2872681/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.